Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 10

Trường Tuế quay lại và nhìn thấy chàng trai cao lớn lúc trước đang bước xuống từ tầng hai.

Vừa rồi Trường Tuế gặp cậu ta, cô không để ý, lúc này cậu ta đang ở trước mặt cô, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, cậu ta là một anh chàng đẹp trai.

Trường Tuế vừa thấy cậu ta, đã biết là một người lớn lên mọi thứ đều thuận lợi, là một tiểu thiếu gia từ trước đến nay chưa từng trải qua khổ cực.

Dáng vẻ cao ráo, trẳng trẻo, tóc đen, đôi mắt sáng ngời bởi vì đã khóc mà hơi đỏ, ngược lại càng đẹp mắt, là diện mạo của một người thanh niên đẹp trai.

Đôi mắt phiếm hồng của Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế: “Cô bao nhiêu tuổi rồi, sao không học hành cho tốt, lại chạy đến đây để lừa gạt người khác.”

Vẻ mặt của cậu ta rõ ràng là tức giận, nhưng cho dù tức giận cũng không nói những lời khó nghe.

Vì ghen tị thuần túy, Trường Tuế chưa bao giờ có ấn tượng tốt với loại thiếu gia này, có cả cha mẹ, gia đình hòa thuận, có tiền, đơn giản là một hũ mật, cô lười nói chuyện vô nghĩa với cậu ta nên đành phải lấy điện thoại ra gọi video call.

Bên kia rất nhanh tiếp điện thoại, trên màn hình xuất hiện một cái đầu nhẵn cùng khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, sau khi nhìn thấy Trường Tuế, anh ấy lập tức vui vẻ hét lên: “Tiểu sư thúc!” Đồng thời gọi các anh em khác: “Sư huynh! Sư đệ! Mau lại đây! Là điện thoại của tiểu sư thúc!”

Trường Tuế còn chưa kịp nói chuyện, màn hình điện thoại đã đầy hình ảnh của những người đầu trọc, mồm năm miệng mười nói chuyện.

“Tiểu sư thúc, khi nào thì người quay về vậy?”

“Tiểu sư thúc, Thành Bắc có thú vị không?”

“Tiểu sư thúc, trụ trì rất nhớ người, bảo con hỏi người khi nào quay về.”

“Tiểu sư thúc, sao người không nói tin tức trở về cho con chứ.”

Trường Tuế bị ồn ào đến đau đầu, đưa video đến trước mặt Tần Nhất Xuyên: “Những người này đều là hòa thượng của chùa Thanh Sơn, anh cũng nghe bọn họ gọi tôi là gì rồi, Tần tiểu thiếu gia, thế giới vạn vật, không phải chỉ một câu nói mà phán xét được.”

Tần Nhất Xuyên nhìn video đầy những hòa thượng kia, cũng chưa thấy qua trường hợp như vậy, nhất thời có hơi sửng sốt, không đợi cậu ta kịp phản ứng, Trường Tuế đã lấy lại điện thoại, sau đó nói với người trong video luôn hỏi Tần Nhất Xuyên là ai: “Sư thúc đang bận, cúp máy trước.” Nói xong lập tức tắt điện thoại.

Sau đó không để ý tới Tần Nhất Xuyên, chuyển sang nói với đạo diễn Tần: “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục không? Đạo diễn Tần.”

Tần Nhất Xuyên bị Trường Tuế nói nghẹn lại, lại bị cô nói một tiếng châm chọc “Tần tiểu thiếu gia” nên trong lòng hơi tức giận, vừa muốn cãi nhau với cô, lại thấy cô không thèm để ý đến mình, lập tức hơi bị đè nén.

Đạo diễn Tần có ý tách Tần Nhất Xuyên ra: “Tiểu Xuyên, con ra ngoài trước đi.”

Tần Nhất Xuyên đỏ mắt nhìn Trường Tuế: “Con không đi, con muốn nghe xem cô ấy nói như thế nào.”

Trường Tuế cũng không thèm nhìn cậu ta, trực tiếp nói với đạo diễn Tần: “Trước khi mọi người vào đây ở, có phải đã sửa chữa hay không? Còn động đến bố cục ở đây, đúng không?”

Đạo diễn Tần gật đầu, nói: “Đây là một ngôi nhà cũ, chúng tôi muốn vào ở, chắc chắn phải sửa chữa lại.”

Trường Tuế nói: “Căn nhà này mời cao nhân đến bố trí bố cục, bản thân căn nhà này là một trận trấn hồn, nhà này không phải để cho người ở, là dùng để trấn áp các ác quỷ…”

Tần Nhất Xuyên phát ra một tiếng cười nhạo, đánh gãy lời nói của cô: “Cha, cha tin những thứ này sao?”

Đạo diễn Tần không để ý đến cậu ta, nói với Trường Tuế: “Cô tiếp tục nói đi.”

Tần Nhất Xuyên lộ ra biểu cảm vớ vẩn, nhìn bà Tần, lại thấy bà Tần cau mày, mặt đầy lo lắng, tất nhiên cũng tin lời cô gái này nói là thật.

Trường Tuế nói tiếp: “Mọi người sửa chữa, sửa lại bố cục, phá hủy một phần của trận pháp, cho nên ác quỷ bị trấn áp ở bên dưới thoát ra ngoài.”

Tần Nhất Xuyên bắt lấy lỗ hổng, lập tức nói: “Buồn cười, chúng tôi sửa chữa vài tháng, nếu thật sự đúng như cô nói có cái gì ác quỷ kia, vậy tại sao những thợ sửa chữa không xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những ác quỷ này chỉ nhắm vào nhà tôi?”

Trường Tuế nhìn cậu ta một cái, nói: “Tần tiểu thiếu gia hỏi rất hay.”

Tần Nhất Xuyên nhếch khóe miệng.

Lại nghe được Trường Tuế nói tiếp: “Mặc dù trận pháp trấn hồn bị phá hỏng một phần, nhưng còn có một phần vẫn phát huy tác dụng, hơn nữa tôi nhớ năm đó vị cao nhân bày trận pháp kia, chắc chắn cũng thiết lập ở chỗ khác, ác quỷ bị áp chế, sợ hãi ánh sáng, ban ngày chúng nó không có cách nào ra ngoài quấy phá, cho nên ban ngày ngủ, chờ đến khi trời tối, thoát ra ngoài…”

Tần Nhất Xuyên lại hỏi: “Một khi đã như vậy, vậy vì sao lại chỉ ở trong nhà của chúng tôi, tại sao mẹ tôi không xảy ra việc gì?”

Trường Tuế nhìn về phía bà Tần: “Bởi vì bà Tần tin vào Phật giáo, thành tâm cúng bái, trên người có ánh sáng của Phật pháp bảo vệ.”

Bà Tần nghe vậy, vội chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói: “A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ.”

Tần Nhất Xuyên vừa muốn nói chuyện.

Đôi mắt Trường Tuế nhìn thẳng vào cậu ta, tròng mắt của cô rất đen, lông mi dày đậm, ánh mắt thâm thúy dường như có thể hút hồn người khác vào trong đó: “Về phần Tần tiểu thiếu gia, tôi nghĩ, anh nhất định là rất ít khi ở qua đêm chỗ này. Chẳng lẽ Tần tiểu thiếu gia không cảm thấy, căn nhà này, có phần lạnh hơn so với bình thường hay sao?”

Tần Nhất Xuyên bị cặp mắt kia của cô nhìn chằm chằm, không nói ra lời, sau gáy toát ra mồ hôi lạnh.

Bà Tần nói: “Tháng trước khi dọn vào ở tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi còn nghĩ căn nhà này mát mẻ như vậy, mùa hè cũng không cần bật điều hòa.”

Trường Tuế nói: “Đây là âm khó, người bình thường ở nói có nhiều âm khí, đợi một thời gian, cơ thể sẽ từ từ trở nên yếu ớt.”