Dữ Quân Phàm cũng không ở lại đây, anh vẫy tay tạm biệt sau đó trở về lớp. Ngọc Cẩm Ninh mỉm cười, ánh mắt si tình vẫn hướng về phía của Dữ Quân Phàm cho đến khi anh đi khuất.
Phó Kỳ Hâm nhìn ra được vấn đề, cậu cười cười.
"Cẩm Ninh, cậu hình như... có gì đó không đúng."
Cậu ta lảng tránh ánh mắt nghi ngờ ấy, nét mặt ngại ngùng đỏ cả vành tai đã tố cáo tất cả.
"Có... có gì không đúng?"
"Cậu thích Quân Phàm à?"
Phó Kỳ Hâm thẳng thắn nói ra, trực tiếp nói trúng tim đen của Ngọc Cẩm Ninh. Cậu ngại đến mức hai má đỏ ửng lên, dáng vẻ thế này đến cả Omega như Phó Kỳ Hâm cũng muốn đổ gục.
"Xem ra là đúng rồi. Đột nhiên nói chuyện lâu như vậy, lại tốt với tôi như vậy, hóa ra là có ý đồ. Nói đi, tiếp cận tôi là muốn gì đây?" Phó Kỳ Hâm nửa đùa nửa thật nói.
Ngọc Cẩm Ninh cũng không khách sáo, cậu thẳng thắn trả lời.
"Tôi muốn cậu giúp tôi theo đuổi Dữ Quân Phàm."
"Hả? Cậu xinh đẹp, lại giỏi giang, còn dễ thương thế này, có thể tự mình theo đuổi mà? Quân Phàm nói rất thích những Omega dễ thương đấy."
"Thật sao? Nhưng tôi... tôi bình thường nhạt nhẽo lắm, không dễ thương như cậu nói."
"Hừm... muốn theo đuổi cậu ấy à, được, có gì giúp được tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Ngọc Cẩm Ninh vui vẻ cười, Phó Kỳ Hâm này đúng là rất dễ chơi. Cậu ta thừa biết Dữ Quân Phàm thích Phó Kỳ Hâm, nhưng vốn dĩ Phó Kỳ Hâm là của Dư Niên, và cậu ta có vẻ không quá để tâm đến Dữ Quân Phàm cho nên Ngọc Cẩm Ninh cũng có đôi phần yên tâm.
Một Omega đơn thuần, đáng yêu như vậy cậu chẳng nhất thiết phải cảnh giác.
Ngọc Cẩm Ninh là một người đơn giản, cậu sẽ dốc hết sức mình vì tình yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng.
...
"Tôi có hỏi rồi, xem ra cậu ta rất thích động vật, đặc biệt là mèo."
Dư Niên khoanh tay, tựa lưng vào gốc cây sồi già. Hắn nhíu mày.
"Tôi không tin! Trước kia, chính cậu ta đã gϊếŧ chết con mèo yêu quý của tôi. Ngọc Cẩm Ninh, có phải cậu lại bị vẻ bề ngoài của cậu ta lừa không?"
Ngọc Cẩm Ninh đẩy hắn ra.
"Đừng nghĩ ai cũng có cái ham muốn xấu xa ấy. Đừng quên, tôi là Omega, tôi không có ý với cậu nên chẳng cần thiết phải nói sai sự thật."
Dư Niên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn từ trước đến giờ luôn chán ghét Phó Kỳ Hâm cũng là vì chuyện này.
"Về việc đó, tôi cũng đã hỏi qua. Con mèo ấy tên Tiểu Quả đúng không? Tiểu Quả trước đó bị A Mãnh, con chó nhà hàng xóm cắn chết. Kỳ Hâm cậu ấy vì muốn cứu Tiểu Quả nên đã lao vào giằng lấy nó, nếu không, cái các của Tiểu Quả sớm đã nằm trong bụng của A Mãnh rồi."
Dư Niên vẫn còn nhớ A Mãnh là con chó rất hung dữ, hồi nhỏ cậu rất ghét và sợ nó. Nhưng chỉ là một lời kể, ai bịa ra chẳng được? Hơn nữa khi phát hiện Phó Kỳ Hâm đang ở cạnh chú mèo thoi thóp kia, trên tay cậu vẫn còn dính máu, ngay cả một khúc gậy sắc nhọn cũng giấu phía sau.
"Nói láo! Cậu ta không gϊếŧ, vậy tại sao trên tay vẫn cầm một khúc gậy nhọn dính đầy máu?"
"Vì tự bảo vệ! Này, cậu với Phó Kỳ Hâm là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu không biết trên tay cậu ta có một vết sẹo cho chó cắn à?"
Dư Niên đơ người ra, thanh mai trúc mã đấy là bọn họ nói, bản thân hắn từ khi ấy có nhìn cũng không nhìn quá ba giây. Chưa bao giờ hai người tiếp xúc gần với nhau một khoảng thời gian đủ dài, và Dư Niên cũng chưa bao giờ chủ động chạm vào người Phó Kỳ Hâm, còn nói gì đến vết sẹo.
"Nếu không tin, cậu có thể tự mình kiểm tra. Nhiệm vụ của tôi hết rồi, đi trước đây."
Dư Niên chỉ còn một mình ngồi lại ngay gốc cây sồi, hắn đưa mắt nhìn về phía xa, tâm trạng lúc này nặng trĩu, lại rối như tơ vò.
Hắn được sinh ra trong một gia tộc quyền quý, có điều tuổi thơ của hắn lại rất bất hạnh. Ba lớn cưới ba nhỏ ban đầu cứ ngỡ là tình yêu thực sự, nhưng sau đó Dư Niên ra đời, ba nhỏ mới nhận ra bản thân vốn chỉ là công cụ để đưa địa vị của ông ta đi lên.
Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đều chứng kiến những cảnh ba lớn đánh chửi ba nhỏ. Ba lớn của hắn luôn dạy mọi thứ trên đời bất kể chỉ cần không nghe lời, đều có thể dùng vũ lực để giải quyết. Ông ta thậm chí còn lôi một đứa nhóc bốn năm tuổi ra trút giận, những trận đòn vô lý luôn liên tiếp giáng xuống hai ba con, chú mèo đầu tiên cũng bị ông Ta bóp chết trong một lần say rượu. Thế rồi ba nhỏ lại lén chịu đựng nỗi đau, nắn chỉnh lại tâm lý, luôn an ủi nói rằng mình ổn, không để cho Dư Niên bị ảnh hưởng bởi bạo lực.
Cũng vì vậy, Dư Niên chỉ bị những tiếng chửi bới làm ảnh hưởng, sinh ra tính khí nóng nảy thất thường. Hắn ghét nhất những kẻ yếu đuối, hắn ghét sự nhu nhược, yếu đuối của ba nhỏ, đồng thời cũng vô cùng thương yêu ông. Ba lớn trong một vụ tai nạn đã mất đi, sự hành hạ về thể xác và tinh thần của hai người từ đấy mới dừng lại.
Dư Niên sau cú sốc tinh thần nhiều năm, tâm lý cũng trở nên bất ổn định. Hắn thương ba nhỏ, một mặt ngoan ngoãn với ông, nhưng đối với những người khác không liên quan, hắn sẽ trở nên cọc cằn, thô lỗ.
Chính quá khứ đã tạo nên một Dư Niên lạnh lùng, tam quan nhiều phần bị phá bỏ. Hắn luôn nhìn đời bằng con mắt của quá khứ, cho rằng tất cả xung quanh không một ai thật lòng, thật tâm với hắn. Tất cả chỉ là vỏ bọc ngụy trang, lớp mặt nạ che đi sự bẩn thỉu bên trong.
Suy cho cùng, Dư Niên hắn đáng thương hơn đáng ghét.