Diễm An An nói xong thì trong đôi mắt đẫm lệ ấy hiện lên một tia hung ác chẳng thèm che dấu, đôi bàn chân nhỏ nhắn ấy như được ai ban sức lực nhanh chóng lao đến đứa bé.
Khi bàn tay mềm mại của Diễm An An sắp nắm lấy thì lại có đôi bàn tay ôm chặt lấy thân thể cô mạnh mẽ ném lên tấm nệm mềm mại.
Lạc Tu Minh dùng hết sức lực của mình siết chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của Diễm An An như sợ cô chạy thoát vậy, đầu óc Lạc Tu Minh sợ hãi có chút gấp gáp nói.
" Cô bình tĩnh lại đi, tôi không ép cô ký nữa là được ? Đừng kích động như thế ?"
Lạc Tu Minh đây là sợ rồi hắn không ngờ trên đời còn có người hung ác tàn nhẫn hơn cả mình đến con mình còn dám có ý đồ gϊếŧ thì chẳng thể nào nói nổi.
Lạc Tu Minh tâm trí hắn lại suy nghĩ liên tục có phải là bản thân mình quá đáng lắm rồi hay không ? Diễm An An trước kia luôn ngoan ngoãn sợ chết như thế có phải là vì bị hắn bức nên điên rồi hay không ?.
Lạc Tu Minh càng nghĩ giọng nói lại rung rẩy truyền vào tai Diễm An An nói.
" Cô bình tĩnh lại đi đừng làm hai đến con, không lẽ cô muốn gϊếŧ con trai mà mình đã mang thai hơn chín tháng hay sao ? Không lẽ cô không muốn nghe nó gọi mình là mẹ hay sao ? Cho dù tôi có lỗi như thế nào thì đứa bé cũng rất vô tội mà không phải hay sao ?"
Diễm An An nghe được những lời này tâm tình cô chợt bình lặng hẳn chẳng còn chống cự nữa mà nằm gọn trong lòng Lạc Tu Minh chẳng muốn chống cự nữa.
Làm sao cô có thể không mong chờ đứa bé gọi mình một tiếng mẹ cơ chứ, nhưng mà điều khoản kia lại khiến cô bất giác nhớ để một câu nói đã nằm sau trong tìm thức của Diễm An An khiến cô rất không cam tâm.
Những giọt nước mắt trên đôi gò má xinh đẹp kia của Diễm An An rơi xuống cô lại thở dài một hơi nhẹ nhàng nói.
" Anh buông tôi ra sẽ không gây hại đến con của mình, anh để tôi ký hợp đồng là được rồi có phải không ?"
Lạc Tu Minh thấy cô bình tĩnh liền nhanh chóng thả ra sợ khi nảy bản thân mình quá sức sẽ làm đau cô, nhưng sau khi buông ra Diễm An An cũng không gây hại gì đến con mình mà con ngoãn đi đến chiếc bàn cầm lấy cây bút rồi ký tên mình vào.
Sau khi ký tên xong khóe miệng Diễm An An lại nở một nụ cười tuyệt vọng thất thần mở miệng nói.
" Thì ra đều đúng như bà ấy nói sao ? Người như tôi mãi mãi chỉ có thế làm chó cho người khác chẳng thể ngẩn cao đầu, vậy nhiều năm như thế Diễm An An tôi sống vì cái gì chứ ? Cố gắng vì cái gì ? "
Diễm An An chỉ biết thất thần nhìn ra ngoài khung cửa sổ mà chẳng để tâm gì hình như trong trí óc cô, tận sau trong linh hồn cô đã tin câu nói " Cô cả đời chỉ là chó cho người chẳng thể ngẩn cao đầu.".
Đầu óc Diễm An An hình như đã mất đi hết hoài bão mong muốn, khát vọng sống hay ước mơ gì mà chỉ còn lại một lý niệm duy nhất đó giúp cô tồn tại mà thôi. Niềm tin sống vì một ngày mai tốt đẹp của Diễm An An hoàn toàn sụp đỗ rồi.
Mà Lạc Tu Minh thấy hoàn cảnh Diễm An An không đúng liền vội vàng lao đến miệng quan tâm nói.
" Cô có sao không đấy ? Tôi đã bảo cô không ký vào rồi mà ."
" Bịch.."
Diễm An An thấy hắn có vẽ mặt hung dữ với mình như thế liền quỳ bệch xuống mặt đất ,cái đầu nhỏ cũng áp sát đất có chút bất an nói.
" Tôi không sao nếu anh không thích thì tôi có thể xóa đi, xin anh đừng đánh tôi."
Lạc Tu Minh nhìn Diễm An An làm như thế trong lòng lại bất an đến mức cực điểm vội vàng nói.
" Cô mau đứng lên đi, tôi không thích ức hϊếp phụ nữ."
Diễm An An ngoan ngoãn đáp.
" Vâng."
Nói xong Diễm An An liền đứng lên trước mặt hắn nhưng khuôn mặt vẫn cứ nhìn xuống đất chẳng dám nhìn thẳng hắn .
Mà Lạc Tu Minh cảm thấy lần này bản thân mình chơi hơi quá rồi sắc mặt lo lắng hướng ánh mắt về phía Diễm An An nói.
" Cô đừng có xưng hô ngoan ngoãn như thế tôi cảm thấy không quen, hay là chúng ta bình thường như lúc trước đi."
Diễm An An lại đáp.
" Vâng, anh là chủ nói cái gì thì là như thế ? Còn tôi chỉ là chó phải nghe lời anh mới đúng."
Lạc Tu Minh nghe xong câu này chẳng thèm nói gì nữa mà nhanh chóng gọi bác sĩ, chỉ trong ba mươi phút sau bác sĩ đã có mặt trong phòng hắn kèm theo người nhà họ Lạc đang quan sát.
Thấy những biểu hiện đó của Diễm An An bát sĩ lắc đầu nói.
" Đây là một căn bệng tâm lý hiếm gặp chẳng có cách nào chữa trị, cô gái này là bị một nguyên nhân gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý lớn đến mức chỉ muốn nghe theo câu nói đó chẳng để tâm gì đến hiện tại cả. Căn bệnh tâm lý này có thể ngay mai sẽ khỏi, cũng có thể là cả đời này vẫn chứ như vậy chỉ cần nghe lệnh cậu mà thôi chẳng cần để tâm thứ gì khác ."
Nghe được câu nơi từ bác sĩ những người trong nhà nhìn Lạc Tu Minh bằng ánh mắt khϊếp sợ, mà Hứa Di đứng từ ngoài nhìn vào thì khóe miệng lắp bắp kinh hải nếu như không có Diễm An An thế chỗ thì có phải người gặp tình cảnh hôm nay là mình hay không.