Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 59: Nụ Hôn

Nhìn vào khuôn mặt điễn trai kia của Lạc Tu Minh đánh mắt Diễm An An lóe sáng như đang tính toán thứ gì đó, cô đang nghĩ công sức bản thân chiều hắn nhiều lần ân ái như thế có nên đòi tiền hay không .

Trước giờ Diễm An An không nghĩ đến là vì sợ hắn điên lên sẽ gϊếŧ chết mình, nhưng hôm qua nghe hắn nói muốn cho tiền thì cô liền có chủ ý lớn mật.

Mà cô cũng chỉ lấy những gì mà bản thân mình đáng được có mà thôi đó là rất công bằng Diễm An An không cần người khác nuôi, còn về phần danh dự thì cô ném nó ra phía sau đầu bản thân không thích Lạc Tu Minh hắn muốn nghĩ sao thì tùy thôi chẳng quan tâm.

Diễm An An là con người nếm trải bất công mà lớn lên làm sao có thể đem bản thân mình hoàn toàn dựa vào người khác được cơ chứ, nếu như một con người không có lợi ích và giá trị tương ứng thì ai thèm để ý đến sống chết và bản thân mình cơ chứ.

Cho dù có là anh em ruột trong nhà đi chăng nữa chẳng phải cùng tranh nhau tính kế mà giành được quyền thừa kế hay sao, lòng người nóng lạnh Diễm An An thấy đủ rồi cô không ngây thơ đến mức để người khác ngồi trên đầu mình như thế.

" Cô nhìn cái gì mà ghê thế ? Có phải là mê đắm khuôn mặt đẹp trai này rồi hay không ?"

Diễm An An đang thất thần suy nghĩ thì lại có giọng nói âm trầm mà lười biến vang lên,mà nhìn vào khuôn mặt tự sướиɠ kia của Lạc Tu Minh cô chẳng biến nói như thế nào.

Diễm An An thừa nhận Lạc Tu Minh rất điễn trai nhưng mà cộng thêm cái tính cách chó cắn của hắn thì ai mà chịu nỗi, nếu như tên này không phải là giàu có thì chắc cả đời chẳng ai thèm mất.

Diễm An An mở miệng vào vấn đề chính nói.

" Nguyệt Nhung phu nhân cũng cho tôi một căn nhà, có phải là anh cũng nên cho tôi một chút lợi ích hay không ? Dù gì tôi cũng ngoan ngoãn cho anh cưỡi như thế mà còn không phải hay sao ?"

Nói xong Diễm An An chớp chớp đôi mắt rất đáng yêu mà nhìn hắn như đợi câu trả lời, câu nói này của Diễm An An thật sự rất là thẳng thắn đây là muốn đòi tiền mà còn nói hùng hổ như thế.

Lạc Tu Minh cũng không phải cảm mà ánh mắt lóe sáng nói.

" Cô chủ động hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô căn tiệm lúc trước bản thân đã làm."

Diễm An An thở dài nói.

" Thôi, tôi không đòi hỏi quá đáng nữa."

Nói xong Diễm An An liền rời đi vào phòng tắm mà chẳng thèm để tâm đến sắc mặt Lạc Tu Minh đang rất là khó coi.

Đùa sau, Diễm An An cảm thấy rất nhợn người khi phải làm những điều như thế nếu như bản thân cô chủ động chắc niềm tin sụp đỗ mất. Nhưng mà vì một cái hôn mà mất đi lời ích lớn như thế Diễm An An thật không cam tâm.

Nghĩ như thế chỉ vài hơi thở sau Diễm An An lại đứng trước mặt hắn sắc mặt khó coi nói.

" Được hôn anh còn không được hay sao ? Anh nhớ giữ lời mình nói đấy ?"

Nói xong Diễm An An liền nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ lên đôi gò má của hắn rồi lại nhanh như gió mà co rút cỗ lại đôi mắt lớp chớp nhìn Lạc Tu Minh nói.

" Xong rồi, căn tiệm của tôi đâu ?"

Lạc Tu Minh nhìn sắc mặt ủy khuất này của Diễm An An thật sự rất muốn đè cô dưới thân mà đánh vào mông ai lại làm việc lưu manh hơn cả hắn cơ chứ, nói thật là bản thân còn chưa cảm nhận được gì luôn đấy.

Nhưng mà Lạc Tu Minh cũng không muốn trách cô mà giọng nói có chút nhẹ nhàng.

" Hôm nay tôi được nghĩ ở nhà và ông tôi sẽ về thăm gia đình này, nếu như cô không có việc gì thì trốn một góc tránh gặp phiền phức không đáng có."