Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 54: Xin Tha ! (H+)

Diễm An An cảm thấy cái tên này thật sự điên rồi không nói lý lẻ gì cả, nhưng cô cảm nhận được sự thô bạo của hắn liền điếng người nhưng muốn phát điên lại dãy dụa mà không đáp lời của hắn.

Bỡi vì có những chuyện là mong ước, là hoài bão của Diễm An An chẳng muốn chia sẽ với bất cứ ai vì nói ra thì sợ người khác sẽ làm phiền đến cô. Góc khuất của Diễm An An thì chỉ được một mình cô biết mà thôi.

Mà Lạc Tu Minh thấy cô không trả lời lại dám tránh né hành động của hắn thì lại càng tức giận hơn, hắn nhanh chóng điều chỉnh tư thế hung hắn đẩy mạnh cái vật ấm nóng kia vào bên trong nơi cửa sau khi của Diễm An An. Đôi bàn tay to lớn của hắn hung hăn đánh mạnh vào cặp mông căn tròn kia của Diễm An An một cách thô bạo.

" Lời tôi nói cô có trả lời nay không ? Không trả lời ông đây chơi chết cô. Mẹ nó khốn kiếp."

Mà Diễm An An đau đớn sắc mặt trở nên tím xanh nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng với nhau không mở miệng hay cầu xin gì cả, mà Lạc Tu Minh thấy như thế lại hung hăn thúc nó vào nhanh hơn và mạnh hơn nữa.

Chẳng biết là bao lâu thời gian đã trôi qua thân thể Diễm An An co giật liên hồi mà nằm bẹp dưới chiếc nệm mềm mại toàn thân vô lực chẳng cử động nổi một ngón tay, từ trong nơi tư mật kia lại có nước như sông suối ào ạt đỗ ra ước đẫm cả thân thể Lạc Tu Minh.

Lạc Tu Minh thấy Diễm An An như thế trên môi lại nhếch lên một nụ cười hài lòng có chút đắc ý nhưng hắn vẫn chưa thoải mãn, Lạc Tu Minh nhanh chóng rút cái vật to lớn đầy gân guốc kia của mình ra duy chuyển đến nơi tư mật đang đầy nước kia hung hắn cho vào.

" Aaaaa.."

" Hít..."

Diễm An An và Lạc Tu Minh đồng thanh rít gào bỡi cái cảm giác từng thớ da thịt co thắt mà siết chặc làm hai người chẳng thể nào chịu nỗi, toàn thân Diễm An An lại rung rẩy dòng nước từ nơi tư mật đó lại ào ào trào ra hắn cũng chẳng tin nổi người nhỏ như cô lại nhiều nước như thế.

Mà Lạc Tu Minh cũng chạy nước rút bỡi hắn biết bản thân mình không chịu nổi, mà thấy hành động này của Lạc Tu Minh qua từng nhịp thở Diễm An An hoảng hốt dùng hết khí lực lên tiếng.

" Mau..mau cho nó ra ngoài, xin anh đừng để nó vào trong người tôi."

" Aaaa...Thật chặt, rất là thoải mái."

Nhưng lời nói của Diễm An An đã muộn mất, chỉ sau vài cái ra vào Lạc Tu Minh đã phóng hết toàn bộ dưỡng chất quý giá bổ dưỡng vào bên trong nơi tư mật của cô.

Diễm An An cảm nhận được sự ấm nóng ngập đầy trong thân thể thì lại nở một nụ cười vô lực nằm úp dưới nềm chậm rãi khép mờ đôi mặt, bỡi vì mông cô rất đau như muốn vỡ nát chỉ có thể nằm úp mà thôi.

Mà sau khi Lạc Tu Minh rút nó ra khỏi người của Diễm An An lại chẳng chịu buông tha mà duy chuyển đến trước mặt cô, hắn điều chỉnh cái vật to lớn vẫn còn dính chất nhờn kia đến trước bờ môi mềm mại kia của Diễm An An nói.

" Mau mở miệng ra làm sạch nó cho tôi."

Diễm An An cũng chẳng suy nghĩ liền mở miệng ra cố gắng l.iếm l.áp những chất còn dính trên nơi đó, chiếc lười mềm mại của Diễm An An duy chuyển chỉ sau vài hơi thở thì đã sạch chẳng còn thứ gì cả.

Diễm An An chậm rãi nhả cái vật ấm nóng đó ra khỏi miệng những dưỡng chất bên trong chiếc môi kia chậm rãi nuốt xuống, nhưng điều làm cho cô tuyệt vọng đó là cái vật to lớn kia lại ***** **** đánh nhẹ vào đôi gò má đang ửng hồng kia như muốn tiếp tục.

Diễm An An mở mắt đôi đồng tử nhìn vào khuôn mặt điễn trai có chút tà dị kia của Lạc Tu Minh bình tĩnh nói.

" Tha cho tôi một lần này đi, cả đời này Diễm An An tôi đều biết ơn anh."

Nghe được lời nói nghiêm túc kèm theo ánh mắt điềm tĩnh này làm cho Lạc Tu Minh bất giác khự lại, hắn chẳng suy nghĩ gì mà vôi nói.

" Được, tôi sẽ ngủ cùng cô."

Nói xong hắn liền nằm xuống vương đôi bàn tay ra ôm chầm lấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Diễm An An cho cô nằm úp trên lòng ngực mình, hắn chậm rãi đưa bàn tay kéo tấm chăn lớn phủ lấy cơ thể hai người thuận tay tắt chiếc đèn ngủ rồi nhẹ nhàng chiềm vào trong cơn mơ.