Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 48: Muốn Thất Hứa ! ( H nhẹ )

Nghe được câu tùy tiện này của hắn tận sâu trong đáy mắt Diễm An An là một tia khinh bỉ khó có thể che dấu, trước kia Diễm An An cứ nghĩ tên này chỉ có mắt xấu là nhiều lúc điên loạn mà thôi. Nhưng hôm này cô còn phát hiện hắn không những điên mà còn ích kỉ nữa.

Lạc Tu Minh muốn cô và hắn sống như thế với cái thân phận gì, cả đời Diễm An An không danh phận gì sống như thế được hay sao ?

Bản thân Diễm An An phải đối mắt với Hứa Di như thế nào, cho dù Hứa Di không có tình cảm với Lạc Tu Minh đi chăng nữa thì cô cũng không chịu nỗi áp lực của xã hội nói về mình.

Mà nói ra những lời như thế này Lạc Tu Minh đã nghĩ đến cảm nhận của Diễm An An hay chưa, cho dù dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết cái tên Lạc Tu Minh này trước giờ chưa từng để ý đến cảm xúc của cô.

Nghĩ như thế ánh mắt Diễm An An càng lạnh lẽo nhưng vẫn không mở miệng đáp lời mà chiếc miệng nhỏ vẫn mở a ngậm lấy cái vậy to lớn đang dựng đứng kia của Lạc Tu Minh mà l.iếm m.út.

" Ưʍ...ưʍ....Cô nhẹ một chút."

Lạc Tu Minh chẳng hề biết một câu nói trong lúc mơ hồ của mình để lại ấn tượng xấu trong đầu Diễm An An , mà cho dù biết đi chăng nữa thì hắn cũng không quan tâm lắm. Bỡi vì Lạc Tu Minh cho rằng cảm xúc của bản thân đối với Diễm An An chỉ là thói quen mà thôi chứ chẳng phải tình yêu nam nữ.

Chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại mà tinh xảo kia của Diễm An An không ngừng l.iếm l.áp lấy cái vật to lớn ấm nóng đầy gân guốc kia của hắn mà chân thân thể Lạc Tu Minh bất giác rung rẩy.

Ánh mắt Lạc Tu Minh mê ly đôi bàn tay bất giác lại đưa xuống nắm lấy đôi gò bồng đào căng tròn kia của Diễm An An mà xoa bóp trong rất nhẹ nhàng, xoa bóp được một lác lâu Lạc Tu Minh lại dùng những ngón tay xoa lấy nhị hoa hồng hào trên đôi gò núi cao vυ't mà cho thân thể Diễm An An bất giác rung lên.

Cảm nhận từ trong thân thể cho một dòng điện chạy khắp người làm cho cô khó chịu không thôi, nhưng cái cảm giác này làm cho Diễm An An thấy rất là bất thường vừa buồn vừa ngứa làm cho cô muốn đánh người.

Nhưng Diễm An An thừa đủ tĩnh táo và lý trí để biết đó chẳng phải tình yêu mà chỉ là bản năng của cơ thể mà thôi, phản xạ hay đáp ứng với sự trêu chọc của hắn cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Tuy nghĩ là như thế nhưng khung mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Diễm An An chẳng thành thật một chút nào đã đỏ bừng như quả cà chua hồng đào mới chín nhìn đáng yêu vô cùng.

Mà nhìn thấy dáng vẽ này của Diễm An An làm cho Lạc Tu Minh hắn miệng đắng lưỡi khô đầu óc như muốn nổ tung, giây phút này hắn thật sự muốn cho vào bên trong cô mà cảm nhận được sự ấm nóng và siết chặc của từng thớ thịt.

Nghĩ như thế Lạc Tu Minh liền nở nụ cười như tiểu ác bá trong thời đại trung cỗ mà nói.

" Hắc..hắc..Hôm nay bổn thiếu giá muốn cho nó vào bên trong cô."

Âm thanh này truyền đến bên tai thân thể Diễm An An bất giác khự lại sắc mặt sợ hãi đến mức cực điểm, Diễm An An vội vàng dừng công việc mình đang làm lại mà nhìn về phía Lạc Tu Minh.

Sắc mặt Diễm An An ủy khuất nói.

Chẳng phải anh hứa sẽ không cho nó vào bên trong tôi hay sao ? Không lẽ anh muốn thất hứa ?"