Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 22: Bình Yên !

Mà Lạc Tu Minh thấy Diễm An An có bộ dạng như thế sắc mặt liền có chút khó coi trầm thấp nói.

" Tôi còn rất tĩnh táo sẽ không đánh cô, tôi chỉ muốn ở gần con của mình một chút nếu cô mệt thì cứ ngủ một chút là được."

Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho Diễm An An cảm thấy rất đáng kinh bỉ âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn, nói cái gì mà muốn ở gần con một chút chứ từ ngày cô mang thai đến khi gần sinh hắn có thèm đến thăm một lần nào hay sao chứ.

Tuy nghĩ là như thế như cho Diễm An An hai cái lá gan cũng chẳng dám nói ra những lời đó ra khỏi miệng chỉ là nhẹ nhàng nằm xuống chiếc niệm mềm mại khép mờ đôi mắt.

Đối với Diễm An An suy nghĩ mà nói nếu hiện tại Lạc Tu Minh muốn gây hại gì đến cô thì bản thân cũng chẳng chống cự được gì, phải nói hiện tại đến bước đi cũng rất là khó khăn đối với Diễm An An huống chi là chạy đi.

Thấy Diễm An An nằm khép ở một góc mệt mỏi khép mờ đôi mắt bộ dạng rất ngoan ngoãn không giám có một tia kháng cự, Lạc Tu Minh nhìn vào hình dáng kia của Diễm An An trong lòng hắn nảy sinh một tia khác thường thấy cô chẳng còn chán ghét như thế nữa.

Nhưng chỉ là không chán ghét mà thôi chứ còn về yêu thương gì đó thì trong lòng Lạc Tu Minh vẫn còn bóng ma của hình dáng năm đó, nghĩ đến đây tâm tình của Lạc Tu Minh có chút bất ổn nhưng vẫn cố gắng kìm chế chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô.

Mấy ngày hôm nay vì đính hôn và chuẩn bị lễ kết hôn nên đầu óc và tinh thần Lạc Tu Minh cảm thấy rất mệt mỏi nêm chẳng suy nghĩ nhiều mà chậm rãi khép mờ đôi mắt mà chìm vào trong giấc ngủ.

Mà Diễm An An dưới sự chứng kiến của cái tên làm cho trong lòng mình có bóng ma làm sao có thể ngủ ngoan được cơ chứ, cô chứ thấp thỏm chờ đợi hắn đi nhưng chẳng biết từ lúc nào cái tên kia đã gục đầu vào lòng mình mà ngủ ngon nhưng bàn tay hắn lại chẳng an phận mà xoa bóp lấy chiếc bụng to lớn của cô.

Mà Diễm An An thấy được cảnh này từ trong đầu óc đến thân thể đều sợ hãi không thôi bỡi cho dù cô biết hắn đang ngủ nhưng mà một người đã khiến bản thân mình hai lần xém chết làm sao không sợ hãi được cơ chứ.

Nhưng Diễm An An không trụ được bao lâu liền mệt mỏi mà chìm vào trong giấc ngủ, thời gian lại thấm thoát trôi qua chẳng biết được bao lâu mặt trời xuống vần trăng tròn nhô cao trên đỉnh đầu chiếu xuyên khe cửa sổ làm cho hình dáng lười biến kia của Lạc Tu Minh chậm rãi mở ra theo phải xạ mà liếc nhìn xung quanh.

Xuất hiện trước mặt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của Diễm An An đang ngủ ngon lành mặt kệ cho bàn tay của hắn đang vuốt ve chiếc bụng lớn của cô vẫn không dám cử động. Lạc Tu Minh cảm nhận được tư thế của mình gục đầu vào chiếc cỗ thon nhỏ trắng như ngọc kia của Diễm An An vẫn như cũ chẳng hể thay đổi gì.

Lúc trước Lạc Tu Minh tìm đến bên Diễm An An cũng chỉ vì phát tiết hết du͙© vọиɠ của bản thân mình mà thỗi nhưng hiện tại xem ra cái cảm giác ngủ bên cạnh Diễm An An cũng khá thoải mái không đến nỗi tệ.

Nhưng một cảm giác ập đến làm cho đầu óc hắn như phát hỏa thầm trách bản thân mình không biết kìm chế, bỡi bàn tay hắn vuốt ve chiếc bụng bầu của Diễm An An thì một cảm giác du͙© vọиɠ trong cơ thể bắt đầu hình thành làm bản thân rất khó chịu.

Trước giờ mỗi khi hắn phát hỏa đều không cần phải nhịn mà tìm người đến để phát tiết nhưng hiện tại dừng như nghĩ đến lại cảm thấy không thích lắm chắc hẳn là do bản thân gần kết hôn nên tập trung khá nhiều.

Trong khi Lạc Tu Minh vuốt ve chiếc bụng to tròn kia thì từ trong mơ màng Diễm An An cảm thấy rất khó chịu vì có người cứ làm phiền mình để cô ngủ cũng không ngoan, Diễm An An liền không vui mà lười biến mở mắt liếc nhìn về hướng bàn tay đang vuốt ve chiếc bụng mình kia sắc mặt khó coi như vẫn cố gắng nhịn xuống.

Ánh mắt Diễm An An nhìn về khuôn mặt điễn trai có chút hung ác kia của hắn một lúc liền rời ánh mắt đi hướng khác cô chẳng dám nhìn nhiều vì sợ cái tên kia không vui lại lấy cớ đánh mình thì hỏng mất.

Mà thấy được ánh mắt chán ghét và sợ hãi kia của Diễm An An nhìn về phía mình tâm tình hắn lại thật rất mất hướng một bàn tay xoa chiếc bụng căn tròn kia, một lần tay còn lại tuy rất nhanh nhưng lại nhẹ nhàng điều chỉnh khuôn mặt của cô hướng về phía mình nói.

" Quay mặt ra cho tôi nhìn một chút, tôi chưa cho phép cô không được lãng tránh nếu không thì cô sẽ hối hận đấy."

Diễm An An nghe nói như thế thì không lãng tránh nữa mà chỉ để khuôn mặt về phía hắn mặt kệ cái tên kia nhìn ngắm, Diễm An An biết cái tên này thật sự điên nên cô không dại đến mức trêu chọc hắn.

Lạc Tu Minh nhìn ngắm khuôn mặt cô cảm nhận được nhịp đập và thân thể bất giác rung kia hắn liền nghiêm túc nói.

" Cô đừng ra bộ dạng như thế, nhưng lúc tôi tĩnh táo sẽ không đánh phụ nữ đặt biệt là những người biết nghe lời thì lại càng an toàn."