Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 10: Không Xứng !

Nghĩ như thế Lạc Tu Minh âm trầm nói.

" Tôi cần đứa nhỏ trong bụng cô để giành quyền thừa kế, vậy nên cô hãy ngoan ngoãn sinh nó ra đi."

Lạc Tu Minh nói như thế là vì bản thân hắn còn có một người anh trai tên Lạc Vũ đã thành lập gia đình từ lâu nhưng trình độ làm việc cũng ngay hàng với hắn, nếu như hiện tại hắn có được nhỏ làm áp chủ bài thì cỗ phần về tay sẽ nhiều hơn một chút.

Nhưng người trong giới tài chính kinh doanh họ chẳng hề để tâm đến chuyện tình yêu gì cả, cái mà bọn họ quan tâm là ai mang đến lợi ích nhiều nhất cho tập đoàn, cho nhà mình mà thôi.

Vậy nên năm đó Lạc Tu Minh từng yêu một cô gái đến khắc cốt ghi tâm như chết đi sống lại nhưng lại bị mẹ hắn phản đối, điều đơn giãn để phản đối mối tình này đó là gia đình người phụ nữa kia chẳng có địa vị gì không giúp ý được cho hắn.

Vậy nên hiện tại đối với tâm tính của Lạc Tu Minh hiện thì phụ nữ chỉ là để chơi đùa mà thôi, không có tình yêu nào to lớn hơn lợi ích của bản thân, lợi ích của gia tộc là lớn nhất. Còn một điều mà Lạc Tu Minh chẳng giám thừa nhận đó là năm đó hắn bị đá quá thảm chẳng giám tin vào cái gọi là tình yêu nữa.

Mà Diễm An An nghe thế sắc mặt cũng lạnh nhạt nhẹ nhàng nói.

" Tôi không thể nào để đứa nhóc này sinh ra đời được, ngay cả anh và tôi đều không muốn đứa nhóc sinh ra đời thì còn làm thế chi cơ chứ ? Nếu đã không cho đứa trẻ được cuộc sống trọn vẹn thì nêm bóp chết nó trong trứng nước sẽ hay hơn ? "

Những lời nói này vang lên sóng mũi Diễm An An cay cay như muốn khóc tâm tình cô thật sự chẳng cứng rắn như vẽ bề ngoài mà nội tâm như muốn sụp đỗ, đối với cô mà nói đứa bé nếu sinh ra phải có đầy đủ tình thương của ba mẹ nếu không thì Diễm An An thà hủy chứ không để việc này sinh ra.

Mà Lạc Tu Minh nghe cô chống đối mình ánh mắt hắn âm trầm nhìn vào khuôn mặt xinh xắn của Diễm An An như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Lạc Tu Minh nhếch mép cười lạnh nói.

" Cô dựa vào cái gì mà phán sinh tử cho một đứa bé còn non nớt trong bụng, cho dù có như thế nào đi nữa thì phải còn sống mới cố gắng thay đổi được tất cả, còn sống mới là tốt nhất ! Chẳng phải cô cũng rất sợ chết hay sao ? Bị tôi ức hϊếp như thế cũng cố gắng nhịn hay sao ? Nếu đã tham sống như thế tại sao lại tước đoạt sinh mạng của con mình chứ ?"

" Ầm...Bịch.."

Âm thanh như sóng vỗ ập đến bên tai Diễm An An ngã sập xuống mặt đất đầu óc như trống rỗng chẳng còn biết bản thân mình đang suy nghĩ gì nữa, hiện tại Diễm An An không biết bản thân mình cần gì nữa thật sự chẳng còn ức mơ hay hoài bão gì nữa.

Đôi mắt Diễm An An đỏ bừng nước mắt không kìm được mà rơi xuống như mưa nhưng chẳng vang lên một tiếng động gì cả, chỉ là tâm tính cô như muốn đỗ vỡ sụp đỗ chẳng còn tự tin gì. Phải nói nhiều năm như thế cho dù chịu đủ loạn dày vò sỉ nhục nhưng cô vẫn cắn rắn chịu đựng, nhưng hôm nay nghe được lời nói đánh vào nhưng nơi yếu mềm nhất của bản thân cô thật sự không chịu nỗi.

Chẳng biết thời gian trôi qua được bao lâu Diễm An An mệt mỏi nói.

" Anh muốn như thế nào ? Nếu tôi sinh nó ra anh có đối tốt với nó hay không ?"

Lạc Tu Minh lạnh nhạt âm trầm có chút bình thản nói.

" Đương nhiên tôi và người nhà sẽ đối tốt với đứa nhóc này rồi ! Nhưng mà về phần cô thì sinh đứa nhóc ra cũng chẳng có quyền lợi gì cả giống sinh sinh thuê mà thôi, đứa nhóc sẽ được người khác chăm sóc cô cũng không có tư cách hay thân phận gì chăm sóc nó, đương nhiên càng không thể để đứa bé gọi cô bằng mẹ mà chỉ là một người dưng mà thôi."

Nói đến đây giọng nói Lạc Tu Minh lại kiên quyết hỏi.

" Cô quyết định đi nếu như không chấp nhận yêu cầu thì tôi có thể cho cô tiền bỏ đứa nhóc đó đi, người như cô không xứng làm mẹ của con tôi . Nếu như không phải cô cố ý thì làm sao có đứa nhóc này được chứ, thật là phiền phức."

Những lời nói này như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Diễm An An làm cô như muốn chết lặng, đến lúc này cô thật sự mới biết được người trước mặt này chắc chắn không có máu hay nước mắt gì cả.

Nếu như có thì tại sao lại nói ra những lời tuyệt tình như thế chứ, trước giờ Diễm An An luôn nghĩ bản thân mình đã làm việc dứt khoắc và tuyệt tình nhưng khi gặp được Lạc Tu Minh thì cô biết bản thân mình chỉ là con nít chơi bùn mà thôi thật sự rất nực cười.

Diễm An An thật khuất phục với bản tích hung ác kia của hắn giọng nói nhỏ có chút rung rung nói.

" Được..được...Tôi sinh còn không được hay sao ? Sau này anh muốn kết hôn với ai cũng được, xin anh hãy đối tốt với con tôi một chút. Nếu như một ngày nào đó anh không nhận nó nữa có thể trả cho tôi."