Máy bay về đến thành phố Lâm thì trời đã tối, lo lắng Dung Hoan cần nghỉ ngơi nên bọn họ hoãn việc kiểm tra phụ sản đến ngày mai. Trở lại Quan Hải Cư, Dung Hoan muốn dọn hành lý một lát nhưng lại bị Phó Tư Diễn ngăn lại: “Em ngồi yên đi, để anh làm."
Thấy thế, cô bất đắc dĩ vươn tay: "Vậy anh đưa quần áo dơ cho em, em bỏ vào máy giặt được chứ?"
Lúc này người đàn ông mới đồng ý, khi Dung Hoan quay lại, cô thấy anh đứng trước tủ trang điểm, giúp cô sắp xếp mỹ phẩm, cô lặng lẽ đi đến bên anh, ôm lấy anh từ phía sau.
Mùi hương mát lạnh trên người đàn ông khiến cô an tâm, cô âm thầm cong môi: “Chồng à, em mới mang thai có một tháng mà anh đã chiều chuộng em đến vậy, chín tháng tiếp theo anh phải mệt chết thì làm sao đây?"
Phó Tư Diễn xoay người, lại ôm cô: "Anh cam tâm tình nguyện, sao mệt chết được."
Anh cúi người xuống dịu dàng hôn lên môi cô, Dung Hoan phát hiện dù có qua bao lâu thì chỉ cần anh hôn cô đều có thể làm tim cô rung động.
Anh bế cô lên giường, ngồi xổm xuống xoa chân cô: "Em còn muốn đi giày cao gót à? Có muốn mang cũng không được mang cao như thế."
Dung Hoan lắc đầu: “Giày bệt an toàn vẫn tốt hơn.”
"Cơ thế có khó chịu không?"
"Không có... Nếu không đến bệnh viện kiểm tra, em còn không biết mình có thai." Hiện tại sức khỏe của cô rất tốt, cũng không có phản ứng nôn nghén.
Anh cười: "Vậy thì tốt. Em đói không, anh nấu gì đó cho em ăn nhé?"
"Ửm... Em muốn ăn mì rau xanh anh nấu, sau đó thêm một quả trứng luộc."
Anh lập tức đi xuống lầu, Dung Hoan nhìn bóng lưng anh, cảm thấy thực hạnh phúc.
Cô ngã xuống giường gọi điện cho Hề Phán đang rất phấn khích khi nghe tin cô mang thai: "A, a chúc mừng cậu! Thật mừng cho cậu, tớ đoán chồng cậu còn vui hơn cậu nữa! Tớ còn nghĩ tớ kết hôn trước, không biết có bé cưng sớm hơn cậu không. Xem ra bây giờ tớ phải làm mẹ nuôi trước rồi haha."
"Tự tớ còn cảm thấy không dám tin cơ mà..."
"Đợi đến lúc cơ thể cậu bắt đầu khó chịu là sẽ tin ngay." Hề Phán trêu ghẹo.
Hai người trò chuyện một lúc, Dung Hoan xem thời gian thấy sắp đến giờ thì xuống lầu, Phó Tư Diễn cũng vừa nấu xong mì.
Dung Hoan nhìn hai bát mì một lớn một nhỏ, hỏi: "Sao mì của anh ít hơn em nhiều thế? Bình thường rõ ràng anh ăn nhiều hơn em cơ mà."
"Anh ăn không vô, em ăn nhiều một chút, bây giờ là hai người rồi."
"Em cũng ăn không vô."
Dung Hoan bĩu môi, bưng bát lên húp một ngụm canh: “Ngon quá~” Cô cầm đũa lên bắt đầu mυ'ŧ, người đàn ông ở một bên nhìn, đuôi mày nhuốm ý cười.
Cô vô thức ăn sạch chén mì, quay sang nhìn trong bát của người đàn ông, còn thừa lại rất nhiều nước...
Người đàn ông bật cười: "Còn nói là ăn không vô? Húp sạch cả nước."
Dung Hoan: "..." Thơm thật.
Anh bắt được vẻ mặt ngượng ngùng của cô, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không sao, như thế mới tốt.” Cô thích ăn, ăn ngon miệng, sao anh có thể không vui được.
Dung Hoan nhớ tới một chuyện: "Chúng ta vẫn chưa nói chuyện em có thai cho ông nội! Ông ấy mà biết chắc vui lắm!"
Người đàn ông cũng vội vàng nên quên mất, lấy điện thoại di động ra lập tức bấm số, một lúc sau, khuôn mặt của ông lão cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình di động, Dung Hoan cười gọi ông ấy.
"Alo, bé cưng Hoan Hoan nhớ ông nội nên gọi điện cho ông nội đúng không?"
"Dạ, còn có Tư Diễn nữa. Chúng con có tin tốt báo cho ông đây ~ Con mang thai được hơn một tháng rồi."
Ông cụ nghe vậy thì hoàn toàn sửng sốt: “Thật sao?!” Khi Dung Hoan nói đã kiểm tra ở nước ngoài, ông ấy nghe mà cười toe toét: "Tốt tốt tốt lắm, tâm nguyện của ông nội cuối cùng cũng thành hiện thực…”
Phó Tư Diễn bảo ngày mai sẽ đi kiểm tra lần nữa, sau đó bảo ông cụ điều dưỡng cơ thể thật tốt, đợi đến lúc Dung Hoan sắp sinh sẽ đón ông ấy về nước.
Sau khi cúp điện thoại, Dung Hoan nói: “Em cảm thấy hình như ông nội càng sống càng trẻ ra ấy.”
“Bởi vì ông ấy ngày càng có nhiều hy vọng.” Anh đứng dậy nắm lấy tay cô: “Đi nào vợ, em nên lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
-
Sáng hôm sau, hai người đến bệnh viện phụ sản tốt nhất ở thành phố Lâm. Trang thiết bị, nguồn lực và đội ngũ y tế của bệnh viện phụ sản này đều là hàng đầu, sẽ có một đội ngũ chuyên môn cung cấp dịch vụ, đương nhiên đây cũng là nơi tiêu tiền như nước.
Hai người đã hẹn trước, vừa bước vào đã có nhân viên đi cùng, hướng dẫn suốt quá trình. Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, hai người ngồi trong phòng nghỉ lớn, gần đó cũng có mấy cặp vợ chồng đưa con đến kiểm tra.
Dung Hoan dần dần trò chuyện với bọn họ, bọn họ cũng chia sẻ kinh nghiệm của mình, Dung Hoan nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng bọn họ mà tim mềm nhũn: “Thật đáng yêu.”
Người mẹ mỉm cười: “Em xinh đẹp như vậy, chồng em cũng đẹp trai thế kia, đứa bé chắc chắn sẽ đáng yêu hơn."
Dung Hoan và Phó Tư Diễn nhìn nhau mỉm cười. Một lúc sau, có người tới gọi họ, bác sĩ nói kết quả kiểm tra không khác gì kết quả ở bệnh viện nước ngoài, sau đó dặn dò Dung Hoan một số điều cần chú ý, hẹn thời gian khám thai tiếp theo.
Hai người đi ra khỏi cổng bệnh viện, Phó Tư Diễn tự giác bung dù, Dung Hoan nhìn thấy cảnh này thì cười toe toét: “Ông xã chu đáo như vậy, em phải làm sao đây?”
Anh ôm cô hôn một cái: "Vậy em chấp nhận đi."
-
Tin tức Dung Hoan mang thai còn chưa kịp nói cho những người xung quanh, ai ngời ngay buổi chiều, toàn bộ cư dân mạng đều biết chuyện này.
Một phóng viên đã chụp được ảnh Dung Hoan và Phó Tư Diễn ra vào bệnh viện phụ sản sáng nay, trong ảnh, cả hai đều nở nụ cười trên môi, cô gái được người đàn ông ôm vào lòng, nghi Dung Hoan đã mang thai.
Lần này Dung Hoan cũng không giấu giếm, trực tiếp đăng Weibo: Mới đi hưởng tuần trăng mật với anh Phó về, cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi rất tốt, bé cưng cũng rất khỏe mạnh ~
Tin tức này vừa nổ ra, lập tức đập tan tin đồn tình cảm hai người tan vỡ mấy tháng nay trên mạng.
# Cả ngày ly hôn này ly hôn kia, người ta ly hôn có liên quan qué gì đến mày đâu, rảnh rỗi sinh nông nỗi à.#
# Không bao giờ mấy lời vịt của mấy tên phóng viên này nữa, khi nghe đồn hai người ly hôn, tôi không còn tin vào tình yêu nữa đó QAQ, ai mà ngờ được hai người lại có con? Tôi sống lại rồi! #
# Long nhãn cp lại phát đường rồi, tất cả mọi người ăn mau đi!#
# Hoan Hoan phải chú ý cơ thể nha, diễn tấu cũng đừng để mệt quá, mang thai con so rất vất vả, bình thường có thể đàn piano cho bé cưng nghe, chắc chắn sẽ dưỡng thai cực tốt!#
Tin tức vừa lộ ra, tối hôm đó Bạch Ngưng đã đến nhà, mang rất nhiều đồ ăn và đồ dùng cho cô: "Hôm nay chị vừa xem tin tức trên mạng, mấy thứ này chị thấy không tệ, trước đây cũng đã từng dùng rồi. Em cứ yên tâm sử dụng."
Dung Hoan vui vẻ chào đón cô ấy: "Cám ơn chị Bạch Ngưng, vừa khéo em cũng đang muốn gọi cho chị hỏi một ít chuyện đây."
Bạch Ngưng cười nói: "Được, chị nói hết cho em biết."
Hai người đi vào phòng khách, Phó Tư Diễn cũng từ trên lầu đi xuống, hỏi Tiêu Thừa Chi đâu, Bạch Ngưng nói gần đây anh ấy bận đi lưu diễn: "Anh ấy bảo chị gửi lời hỏi thăm em dùm anh ấy, đợi anh ấy bận việc xong sẽ sang đây thăm em."
Dung Hoan vui vẻ gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của Phó Tư Diễn, Bạch Ngưng cũng chú ý đến điều đó, nói đùa: "Người nào đó chắc sẽ không ăn cả giấm này đâu nhỉ hahaha..."
Phó Tư Diễn liếc cô ấy: "Tôi còn chưa đến mức đấy."
Nói xong, anh xoay người đi vào nhà bếp, Bạch Ngưng nhìn Dung Hoan: "Chồng em ghen dữ thật."
Dung Hoan: "Ừm..." Cô cũng đã quen rồi
Hai người trò chuyện rất lâu, gần mười giờ đêm, Bạch Ngưng rời đi. Lúc này Dung Hoan mới ôm Phó Tư Diễn, làm nũng trong lòng anh: "Anh ghen à?"
“Ừ.” Cuối cùng anh cũng thừa nhận.
Cô không nhịn được cười: "Nhìn anh kìa, sắp làm bố rồi mà vẫn thích ghen."
Anh cúi đầu cắn nhẹ môi cô xem như trừng phạt, hôn đến khi cô không thở nổi, cuối cùng khàn giọng nói: “Xem ra anh vẫn chưa xử lý em được đúng không?”
Dung Hoan đỏ mặt: "Bác sĩ nói, ba tháng đầu..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh nhấc lên không trung, anh đi lên lầu, Dung Hoan kêu lên: “Này, anh đừng làm loạn nữa…”
Anh cúi đầu nhìn hàng mi cô gái nhỏ khẽ run, vẻ mặt ngượng ngùng thì hơi cong môi: “Anh bế em lên lầu tắm rửa, sao lại là làm loạn rồi?”
"..." Làm cô sợ chết khϊếp.
Cô lầm bầm một tiếng, thẳng thắn mặc kệ anh.
Phó Tư Diễn tắm xong đi ra, nhìn thấy cô gái nhỏ đã cuộn tròn trên giường, không nhúc nhích. Anh tắt đèn, nhẹ nhàng leo lên giường, vén chăn lên chui vào rồi nằm xuống.
Cô gái nhỏ đang nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy tiếng động, lập tức ưm một tiếng rồi trở mình tìm l*иg ngực của anh: "Tư Diễn..." Như vô thức sưởi ấm.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô: "Ngoan, ngủ đi."
Thấy cô ngủ thϊếp đi ngay, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, không khỏi cong môi.
-
Khi mang thai được hai, ba tháng, Dung Hoan bắt đầu ốm nghén, hoặc đυ.ng đến một ít món cô không thích ăn sẽ có vô thức buồn nôn, đây cũng là khoảng thời gian cô đau khổ nhất.
Buổi sáng từ nhà vệ sinh đi ra, Phó Tư Diễn đi lên trước, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ đã khá hơn chưa?"
Cô mím môi, tủi thân không thôi: "Muốn ôm ôm..."
Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành cô, đau lòng không thôi: "Không sao, anh nấu cháo yến mạch mà em thích nhất rồi, uống một chút trước nhé?"
Sau khi mang thai, khẩu vị của cô hơi khác trước, trước đây cô thích ăn bánh bao chiên, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn.
Anh dẫn cô xuống lầu, bảo cô ngồi vào bàn ăn, rồi rót cho cô một ly nước ấm trước, cháo yến mạch đã được múc sẵn, lúc này nhiệt độ vừa phải.
"Em ăn cháo trước đi, anh bóc trứng cho em nhé?"
Dung Hoan gật đầu, cầm tay anh: "Xin lỗi anh, hình như bây giờ em rất kén cá chọn canh, khiến anh vất vả rồi."
Anh quệt mũi cô: "Lại nói bậy gì đấy?"
“Vậy em ăn nhanh, như vậy là anh có thể đến trường rồi.” Cô cười nói.
"Lát nữa anh đưa em đến phòng làm việc rồi đi sau."
Hai người ăn xong bữa sáng, anh chở cô đến cửa phòng làm việc, trước khi xuống xe, còn kéo cô ôm hôn một hồi, cuối cùng mới buông ra, mặt cô đỏ bừng, anh nói: Chiều nay anh đến đón em đi bệnh viện kiểm tra."
"Ừm, em biết rồi..."
Dung Hoan bước vào phòng làm việc, Hồ Hinh đi tới đón: "Sắc mặt hôm nay tốt nhỉ, chị thấy xe của anh Phó rồi."
Dung Hoan bất đắc dĩ cười cười: "Nhất định cứ phải đưa em đến đây, bây giờ em hơi khó chịu. Sắc mặt tốt là vì em trang điểm."
"Không sao, qua khoảng thời gian khó chịu này sẽ khá hơn."
Gần đây Dung Hoan đã từ chối rất nhiều buổi biểu diễn, công việc cũng tương đối nhẹ nhàng, trong khoảng thời gian này cô chủ yếu chuyên tâm sáng tác, lạ là từ khi mang thai, cô càng có nhiều cảm hứng sáng tác hơn.
Một buổi sáng, cô luyện piano một mình trong phòng đàn, đến trưa, Hồ Hinh nhắn tin gọi cô ra ăn cơm, cô cũng không thấy.
"Mi Fa La Mi Sol..." Cô khẽ ngân nga, cầm bút viết gì đó lên cuốn sổ, im lặng trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến cánh cửa đang mở sau lưng.
"Hoan Hoan lại không ngoan ngoãn ăn cơm sao?"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông làm Dung Hoan vội quay người lại, nhìn thấy Phó Tư Diễn đang đứng ở cửa, hai mắt sáng ngời, cô đặt vở xuống, chạy về phía anh.
"Chồng —— "
Anh ôm lấy cô: "Chậm thôi, bé ngốc."
"Sao anh lại đến đây? Không phải anh nói buổi chiều sao?"
"Làm xong thấy ăn một mình cô đơn quá nên đến tìm vợ."
Cô cong môi: "Em viết xong ngay đây, anh chờ em hai phút rồi chúng ta đi ăn cơm."
Cô lại chạy về như tinh linh nhỏ, mà anh cũng kiên nhẫn đợi cô.
Sau khi kết thúc công việc, hai người trở lại phòng làm việc, cơm trưa của Dung Hoan đã được mang tới, sau khi dì Tịnh biết Dung Hoan có thai thì phụ trách nấu cơm trưa mỗi ngày cho Dung Hoan. Bà ấy nấu xong sẽ cho người đem tới, tốt cho sức khỏe và ngon miệng hơn đồ mua bên ngoài rất nhiều.
Phó Tư Diễn mở hộp cơm trưa, đưa đũa cho cô, Dung Hoan ăn một miếng lớn.
“Sao hôm nay khẩu vị của em tốt thế?” Anh cười hỏi.
"Em cũng không biết, chắc là bởi vì có anh tới đó."
"Vậy xem ra anh phải đến ăn cùng với nhóc con kia mỗi ngày rồi."
Dung Hoan xua tay: "Bình thường anh đã bận rồi." Từ khi cô mang thai, người đàn ông này gần như không tăng ca, có thể ở bên cô thì nhất định sẽ ở bên. Trước đây Dung Hoan còn xem qua rất nhiều tin tức, chẳng hạn như gã tồi nɠɵạı ŧìиɧ trong lúc vợ mang thai vì không được thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng giờ cô hoàn toàn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy, thậm chí có lúc cô còn cho rằng anh bám lấy mình.
-
Ăn cơm xong được một lúc, anh cùng cô đến phòng nghỉ ngủ trưa, cô nằm trên giường, người đàn ông ở bên cạnh: "Mệt thì em ngủ một chút trước đi, anh sẽ ở đây."
"Anh không mệt sao?"
"Anh còn có một số việc của công ty cần giải quyết, đợi em ngủ rồi anh sẽ lại dậy."
Cô cong mắt, xoay người đối mặt với anh: "Chồng à, anh như vậy em sẽ bị anh chiều hư mất."
“Vậy thì tốt, để em không thể rời xa anh.” Anh nhéo cằm cô.
Dung Hoan trò chuyện với anh một lúc thì không kìm được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, chờ cô ngủ say, anh mới đứng dậy.
Cô gái nhỏ ngủ thϊếp đi một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Phó Tư Diễn vào gọi cô, cô mới tỉnh dậy.
Anh ôm cô, Dung Hoan dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng tựa vào vai anh: "Ưm, em còn muốn ngủ..."
Anh cười vỗ vỗ lưng cô: "Không được, bây giờ phải đến bệnh viện rồi. Ngoan nào, tối về ngủ tiếp, tránh cho tối em lại không ngủ được."
Một lúc sau, cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, đột nhiên xoay người hôn lên hầu kết của anh, vươn tay sờ s.oạng: "Em cảm thấy chỗ gợi cảm nhất của con trai chính là chỗ này."
Người đàn ông nghe xong lời này, hầu kết bất giác lăn xuống, ngậm thùy tai của cô, khàn giọng nói: "Lá gan lớn đấy."
Ỷ vào bây giờ anh không thể làm gì cô.
Dung Hoan ngứa ngáy muốn tránh né: "Được rồi, được rồi, em sai rồi..."
Cô đứng dậy chạy đi rửa mặt, người đàn ông dần mỉm cười.
-
Vì Dung Hoan tương đối gầy nên mãi đến tháng thứ năm cô mới lộ bụng Điều đáng mừng là thân hình cô không khác trước bao nhiêu, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cũng không có phản ứng gì lớn, điều này khiến Phó Tư Diễn yên tâm rất nhiều.
Chiều cuối tuần, người đàn ông ở nhà với cô, cô vừa đọc sách, vừa gác chân lên đùi anh, để anh xoa bóp cho mình.
Một lúc sau, Dung Hoan ngẩng đầu lên: “Chừng nào thì anh đi vậy?” Đêm nay Phó Tư Diễn có một bữa tiệc, với một công ty công nghệ điện tử sắp ký thỏa thuận gần đây. Ngày mai ông chủ công ty phải bay sang Mỹ một chuyến nên mời Phó Tư Diễn đến, anh thực sự không từ chối được nên đành đồng ý.
Phó Tư Diễn nhìn đồng hồ: "Ở với em thêm một tiếng nữa, vẫn kịp." Anh ra hiệu cho cô đứng dậy đi đến trước mặt anh.
"Sao vậy?"
Anh giữ gáy cô, dịu dàng hỏi: "Vậy tối nay em ăn gì? Lát nữa có muốn anh đưa em về biệt thự cũ không?"
Cô cong đôi môi đỏ mọng: "Chị Bạch Ngưng nói tối nay sẽ dẫn em ra ngoài ăn cơm, cho nên em không cần anh Phó lo lắng đâu ~"
Anh cười nói: "Vậy em đi ra ngoài cẩn thận một chút, anh bảo Kế Sâm đưa em đi."
"Chị Bạch Ngưng nói chị ấy sẽ tới đón em, được rồi, ăn cơm xong em sẽ ngoan ngoãn về nhà, không đi lạc đâu."
"Được."
Gần đến giờ, Phó Tư Diễn ra ngoài, một lúc sau Bạch Ngưng gọi điện thoại đến, nói mình đã đến cửa.
Dung Hoan đi ra ngoài, vừa lên xe thì nhìn thấy người thứ ba: "Chú Vũ?!"
Vũ Lương ngồi ghế phụ lái, quay đầu nghịch ngợm cười với cô: “Tối nay đi ăn dẫn chú theo không quá đáng đúng không? Dao Dao không có nhà, chú cô đơn lẻ loi, các người không thể bỏ rơi chú."
Bạch Ngưng không nhịn được cười nói: "... Cậu lằng nhà lằng nhằng xin ăn còn nói dễ nghe vậy."
"Tôi mời khách được chưa, sao có thể để hai cô gái mời chứ? Hoan Hoan cháu muốn ăn gì, bây giờ mọi việc đều ưu tiên cháu hết."
Dung Hoan: "Gì cũng được, ăn nhạt một chút là được."
Vũ Lương búng tay một cái, ánh mắt sáng lên: "Chú biết nên đi đâu rồi."
-
Trong nhà hàng tinh tế, giai điệu đàn tranh, cổ cầm êm ái lượn lờ, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí phong phú.
"Ngài Phó, tôi mời ngài, cám ơn ngài bận bịu mà vẫn đến ăn bữa cơm này với tôi." Một người đàn ông trung niên nâng ly rượu vang đỏ lên, những người có mặt khác cũng nâng ly phụ họa.
“Cảm ơn tổng giám đốc Giang đã tiếp đón nồng hậu.” Người đàn ông nâng ly, rượu đỏ tinh khiết chảy vào trong miệng, cuốn theo hầu kết gợi cảm chuyển động Người phụ nữ bên cạnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, kiềm chế trái tim đập thình thịch.
"Tổng giám đốc Giang" trong miệng Phó Tư Diễn nháy mắt cho cô ta, người phụ nữ lập tức hiểu ý, cầm ly rượu lên, nũng nịu nói: "Ngài Phó, tôi cũng mời ngài, đặc biệt cảm ơn ngài đã tin tưởng công ty chúng tôi."
Người phụ nữ là thư ký của tổng giám đốc Giang, tên là Uông Cẩm, mặc váy cúp ngực hở mông màu đen. Chiếc váy vô cùng tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô ta, khi đưa tay vuốt tóc, đàn ông vừa nhìn sẽ mơ tưởng cô ta ngay. Nhưng Phó Tư Diễn chỉ thờ ơ nhìn cô ta, dường như cô ta chẳng khác gì với những người khác.
Uông Cẩm khó chịu, tiếp tục bắt chuyện với ăn, nhưng từ đầu đến cuối người đàn này vẫn luôn hờ hững đáp lại, rồi lái sang chuyện khác.
Tổng giám đốc Giang liếc mắt nhìn Uông Cẩm, ý bảo cô ta đừng nôn nóng. Uông Cẩm bĩu mỗi, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông Phó Tư Diễn này thật biết cách giả vờ lạnh lùng cao ngạo. Cô ta biết anh đã có vợ, vợ anh còn đang mang thai, nhưng chẳng phải thời gian mang thai là lúc đàn ông không thể nhịn được nhất sao?
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, đột nhiên cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn ra ngoài, không thấy ai chỉ nghe thấy tiếng trước: "Ai da, đây chẳng phải là tổng giám đốc Giang sao? Đã lâu không gặp!"
Ánh mắt của Phó Tư Diễn và Vũ Lương chạm nhau trong không trung, đôi mày lập tức nhăn lại: Cái tên này đang làm cái quái gì vậy.
Vũ Lương nhếch môi, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Tổng giám đốc Giang lập tức đứng dậy, cười nói với Vũ Lương: "Thật trùng hợp, hôm nay tổng giám đốc Vũ cũng đến ăn cơm."
"Đúng vậy, vừa hay tôi nghe nói ông ở đây, mà cậu Phó cũng ở đây."
Phó Tư Diễn: "..."
"Đúng vậy, tôi nghe nói quan hệ của tổng giám đốc Vũ và tổng giám đốc Phó không tệ, hay là tổng giám đốc Vũ cũng ngồi ăn chung nhé?"
Vũ Lương cười nói: "Không tốt lắm, tôi còn đi chung với hai người bạn nữa."
"Không có việc gì! Chẳng phải là thêm vài đôi đũa thôi sao? Đến, đến, bạn của anh đâu..." Tổng giám đốc Giang niềm nở chào mời.
Vũ Lương cong môi gật đầu: "Cảm ơn tổng giám đốc Giang, thịnh tình không thể chối từ, Hoan Hoan, Bạch Ngưng, mọi người vào đi."
Đầu óc của Phó Tư Diễn dừng lại, ánh mắt anh nhanh chóng nhìn về phía cửa, chỉ thấy vợ anh đang bước vào...
Cuối cùng anh cũng biết Vũ Lương đến đây để làm gì rồi.
Trước đó Dung Hoan cũng không biết Vũ Lương tới đây làm gì. Mãi tới khi đến cửa phòng bao mới nghe nói Phó Tư Diễn ở bên trong, lúc này cô đi vào, liếc mắt thấy ngay người đàn ông mặc tây trang mang giày da ngồi trong cùng, bên cạnh là người phụ nữ trang điểm lộng lẫy.
Được lắm, hóa ra tối nay tiếp khách cùng người đẹp!
Dung Hoan thầm nổi giận.
Phó Tư Diễn còn chưa kịp mở miệng gọi vợ thì tổng giám đốc Giang đã lên tiếng trước: "Hóa ra là hai người đẹp, mau mời mau mời." Tổng giám đốc buồn bực, trong hai người còn có một phụ nữ có thai, hơn nữa sao trông thai phụ này có hơi quen mắt nhỉ?
Vũ Lương nói: "Bạch Ngưng, tôi không cần giới thiệu nữa nhỉ, đây là Phó..."
Anh ấy còn chưa nói xong, Dung Hoan đã cười nói: "Tôi cũng là bạn của Vũ Lương, họ Dung."
Vũ Lương bối rối nhìn về phía Phó Tư Diễn: [Đây là vợ cậu tự nói nha.]
Người kia phản ứng kịp, xoa mi tâm, hơi nhếch môi.
"Được, cô Dung, cô Bạch, mờ ngồi, phục vụ sẽ mang thực đơn tới."
Cái bàn rất lớn, Dung Hoan ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Phó Tư Diễn, hai người nhìn nhau, cô gái nhỏ cao ngạo hất cằm.
Tổng giám đốc Giang đưa thực đơn cho mấy người Vũ Lương, vừa định hỏi bọn họ muốn ăn gì thì đúng lúc này Phó Tư Diễn lại lên tiếng: "Dập thuốc đi, không thấy có phụ nữ mang thai ở đây sao?"
Một câu nói lạnh lùng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt. Một người đàn ông sửng sốt mấy giây, ngón tay kẹp điếu thuốc lập tức dập đi, tổng giám đốc Giang răn dạy, trong lòng lại thầm nghĩ không ngờ Phó Tư Diễn lại biết quan tâm người khác?
Vũ Lương không nhịn được cười, ho khan vài tiếng rồi gửi tin nhắn cho Phó Tư Diễn: [Hai người đang làm gì vậy, đóng phim tại chỗ à?]
Phó Tư Diễn: [Tôi còn đang muốn hỏi cậu đang định làm gì đấy.]
Vũ Lương cười cười: [Đây chẳng phải là đến giám sát sao? Cô nàng bên cạnh cậu kia có dáng chuẩn đấy, 36D. Cậu nói xem vợ cậu có giận không?]
Phó Tư Diễn cười lạnh một tiếng, đặt điện thoại xuống, lúc này bên tai anh lại vang lên một giọng nữ làm bộ làm tịch: "Anh Phó, anh có muốn ăn canh không? Món canh bồ câu này ăn rất ngon."
Dung Hoan liếc mắt qua, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, từ chối: “Xin lỗi, tôi không thích ăn cái này.”
"Vậy thì anh Phó, anh thử cái này đi..."
Uông Cẩm nói tiếp, Phó Tư Diễn có vẻ như không muốn phản ứng lại cô ta, cuối cùng Uông Cẩm đang muốn từ bỏ ngậm miệng thì chợt nghe tiếng của Dung Hoan ở ph đối diện: "Anh Phó? Là Phó Tư Diễn à? Hình như tôi đã nghe qua tên này rồi, anh làm gì vậy?"
Uông Cẩm thầm nghĩ sao người phụ nữ này lại ngu dốt như vậy, dám nói chuyện kiểu này trên bàn ăn, nhưng cô ta vẫn mỉm cười giới thiệu: "Ừm, anh Phó đây là bàn tay vàng trong giới đầu tư..."
Uông Cẩm vừa vuốt mông ngựa vừa làm mọi người cảm thấy như cô ta đang tự hào về người của mình, Bạch Ngưng ở đối diện mỉm cười lắng nghe.
Dung Hoan nghe xong gật đầu, lộ ra vẻ sùng bái nói: "Không ngờ anh Phó lại lợi hại như vậy, lát nữa tôi có thể mời anh một ly không? Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người lợi hại như vậy đấy."
Uông Cẩm nghĩ thầm cô gái này quá không biết xấu hổ, ai ngờ khóe miệng người đàn ông lại cong lên một vòng cung xinh đẹp, trầm giọng nói: "Đương nhiên."
Vũ Lương:...Mẹ nó, hai người các cậu biết chơi thật.
Uông Cẩm không ngờ người đàn ông mặt lạnh như băng với cô ta lại thay đổi thái độ với Dung Hoan, cô ta cắn môi nhìn tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Giang ra mặt nói sang chuyện khác: “Hai cô muốn uống gì? Phụ nữ có thai không thể uống rượu đúng không?"
"Không sao, tôi uống gì cũng được." Cô gái nhỏ lắc đầu, nhưng Phó Tư Diễn lại nói: "Có nước ép trái cây không? Mang một ly đến."
"Được."
Dung Hoan bị một lời đâm trúng sở thích, nhìn về phía anh, lại bắt gặp vẻ mặt đầy hứng thú của anh.
Cái người này thực sự là...
Thức ăn được dọn lên, Dung Hoan đã đói đến mức không chịu nổi, hận không thể ăn chút gì đó ngay. Ánh mắt cô dạo qua bàn một vòng, cuối cùng dừng lại trước chả rau củ trước mặt Uông Cẩm.
Uông Cẩm đang cầm đũa định gắp, ai ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên xoay bàn. Miếng chả rau củ cô ta định gắp lập tức chuyển đến trước mặt Dung Hoan, Uông Cẩm lúng túng cầm ly rượu lên.
Dung Hoan biết Phó Tư Diễn bắt được tâm tư của cô, mím môi cười gắp viên chả lên.
Ăn được một lúc, người đàn ông đứng lên nói: "Tôi đổi chỗ ngồi, bên trong ánh sáng không tốt."
Mọi người: "???"
Ăn một bữa cơm mà anh còn nói chuyện ánh sáng với tôi?
Người đàn ông không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngồi chỉ cách Dung Hoan một ghế, Uông Cẩm khó chịu nhưng không ai dám hỏi.
Dung Hoan không hiểu sao, mãi đến khi đũa cô chạm vào đồ chiên, người đàn ông nhìn sang, cô mới biết người này đến để giám sát chế độ ăn của cô.
Mọi người lại bắt đầu nâng ly mời rượu anh, từ đầu đến cuối khuôn mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, mãi cho đến khi Dung Hoan cầm ly nước trái cây lên nói với anh: “Anh Phó, tôi cũng mời anh một ly.”
Người đàn ông mỉm cười nâng ly rượu lên: "Em muốn mời anh cái gì?"
Dung Hoan đảo mắt một vòng, cuối cùng hỏi: “Mời anh cực kỳ đẹp trai được không?”
Phó Tư Diễn mỉm cười, chạm ly với cô, sau đó rất nể mặt uống một hơi cạn sạch.
Uông Cẩm chết lặng.
Dung Hoan hài lòng, không trêu anh nữa mà uống canh chim bồ câu, bên kia tổng giám đốc Giang đang bàn chuyện làm ăn với Phó Tư Diễn. Cô húp một ngụm, lập tức cau mày, mùi vị thật làm người ta buồn nôn
Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Vị này thật lạ..."
Ai ngờ người đàn ông quay đầu nhìn cô, thản nhiên nói: "Vậy uống cái khác đi."
Tổng giám đốc Giang nghe mà sửng sốt, sao cảm thấy Phó Tư Diễn còn đặc biệt nhiệt tình thế nhỉ?
Dung Hoan đỏ mặt, len lén liếc anh một cái, anh có thể đừng luôn ngầm quan sát cô công khai thế không.
-
Bữa cơm gần xong, sau khi kết thúc, mọi người đứng dậy rời chỗ đi ra ngoài cửa. Phó Tư Diễn đang muốn đi tìm Dung Hoan thì bị tổng giám đốc Giang kéo lại: "Anh Phó, tiếp theo anh rảnh không? Tôi biết có một câu lạc bộ karaoke tư nhân rất tốt, chắc chắn anh sẽ được chơi tận hứng, tổng giám đốc Vũ có muốn cùng đi không?"
Lúc này Uông Cẩm cũng theo sát, cười ngọt ngào: "Đúng vậy, anh Phó, anh cho chúng tôi chút mặt mũi đi cùng nhé?"
Dung Hoan ở một bên nghe, không cần đoán cũng biết đó là nơi lãng mạn nào đó, cô trừng mắt nhìn Phó Tư Diễn, nói: "Vậy mọi người đi nhé, tôi và chị Bạch Ngưng về nhà trước."
Cô còn chưa đi được hai bước, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, ngay sau đó, đã bị Phó Tư Diễn kéo vào lòng.
"Vợ à, đừng nghịch nữa, ngoan."
Ngoại trừ Vũ Lương, Bạch Ngưng, những người khác:??!!
Đệch, vợ!!
Tổng giám đốc Giang sửng sốt: "Anh Phó, các người..."
Người đàn ông xoay người lại, bàn tay xoa xoa gáy cô, đuôi mày nhuốm ý cười bất đắc dĩ: "Đây là vợ tôi, xin lỗi, cô ấy thích làm loạn thế đấy."
Uông Cẩm cũng đờ ra, cô ta không ngờ vừa rồi vậy mà mình lại làm trò rù quyến trước mặt vợ chính thức của người ta...
"Hóa ra là cô Phó, chả trách chả trách, cô Phó đúng là trẻ đẹp quá." Tổng giám đốc Giang cười haha.
Đi tới cửa, Kế Sâm đã lái xe chờ sẵn trước cửa, Dung Hoan chào tạm biệt với Bạch Ngưng và Vũ Lương.
Hai người lên xe, Phó Tư Diễn ôm Dung Hoan vào lòng, gãi gãi cằm của cô: "Chơi vui không?"
“Hừ…” Cô bĩu môi: “Nếu em không ở đây, chắc tối nay anh sẽ đi tiêu dao sung sướиɠ đấy.”
Cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, người đàn ông đành phải bịt chặt môi cô, Dung Hoan nắm lấy áo anh dần dần say mê.
Nụ hôn kết thúc, ngón tay Phó Tư Diễn miết cằm cô, anh khàn giọng hỏi: "Anh có đi tiêu dao sung sướиɠ không?"
Nàng nhỏ giọng cầu xin: "Em sai rồi, em biết anh chắc chắn sẽ không như thế đâu haha."
Anh nhếch môi, nhẹ nhàng cúi mặt xuống áp lên bụng cô: "Hôm nay cục cưng có ngoan không? Có bắt nạt mẹ không?"
Dung Hoan cong cong mày: "Hôm nay con rất ngoan, chắc là biết bố vẫn ở cạnh đấy."
-
Dung Hoan mang thai tới tháng thứ tám, thứ chín thì càng cảm thấy vất vả hơn, vóc dáng cô vốn đã nhỏ nhắn gầy yếu, còn phải mang bụng lớn. Cô không đến phòng làm việc nữa mà trở về biệt thự cũ để dì Tịnh chăm sóc, ông cụ Dung cũng về nước.
Buổi tối ngủ đến nửa đêm, cô luôn cảm thấy mắc tiểu mà tỉnh lại, cơ thể cô vô thức khẽ nhúc nhích, người đàn ông còn thức dậy nhanh hơn cô.
"Muốn đi vệ sinh à?" Anh hỏi.
"Ừm..."
Anh đứng dậy, đỡ cô dậy, cô vẫn còn lim dim mắt được anh dẫn đi, sau khi đi vệ sinh trở lại giường, Dung Hoan khẽ gọi anh.
Người đàn ông sờ mặt cô: "Sao thế cục cưng?"
"Ngày mai em muốn ăn đồ Nhật."
Anh không nhịn được cười: “Mới tối mà đã bắt đầu nghĩ ngày mai ăn gì rồi à?” Anh gãi gãi mũi cô: “Được, ngày mai anh dẫn em đi ăn.”
"Em muốn ăn ở khu Thanh Châu."
"Được."
Cô nắm tay anh, cụp mắt nói nhỏ: "Chồng à, em cảm thấy sau khi em mang thai anh còn vất vả hơn em nhiều. Em thường nghĩ nếu như em là anh, chắc là em sẽ không kiên nhẫn như vậy đâu."
Nụ hôn mát lạnh của anh in trên trán cô: "Bé ngốc, yêu em quan tâm em vốn là điều anh phải làm mà."
Mặc dù vất vả nhưng gia đình vẫn luôn dốc lòng quan tâm chăm sóc cô rất tốt, Phó Tư Diễn cũng cưng chiều và quan tâm cô hơn trước đây, anh dịu dàng không oán thán bầu bạn bên cạnh cô, luôn ổn định lại những tâm trạng thất thường của cô.
Gần đến ngày dự sinh, Dung Hoan được đưa vào bệnh viện. Buổi sáng mấy hôm sau, Dung Hoan được đẩy vào phòng sinh, gia đình và rất nhiều bạn bè của cô đều đến, Phó Tư Diễn lo lắng, nhất quyết phải ở cạnh cô.
Trong quá trình sinh nở tự nhiên, cô đổ mồ hôi, gương mặt tái nhợt, nắm chặt tay người đàn ông. Phó Tư Diễn chưa bao giờ hoảng hốt như vậy, nhìn dáng vẻ của cô lúc này, anh cảm thấy nỗi đau này không thể thấu cảm.
“Hoan Hoan, đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ…” Lòng anh nóng như lửa đốt.
Hề Phán bên ngoài phòng sinh cũng lo lắng đi đi lại lại, Cố Viễn Triệt nắm lấy tay cô ấy: "Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi."
Bạch Ngưng và Minh Dao cũng đi tới trấn an cô ấy, từ đầu đến cuối ông cụ vẫn ngồi ì trên ghế, chống gậy, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường.
Mọi người cứ như đang sống một ngày mà dài bằng một năm.
Mấy tiếng sau, cuối cùng Phó Tư Diễn cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tim của anh đập lỡ mất một nhịp.
“Sinh rồi, sinh rồi!” Y tá bế đứa nhỏ lên, tắm rửa sạch sẽ, bế đến trước mặt người đàn ông: “Anh Phó, cô Phó, là con gái!
Người đàn ông nhìn thoáng qua bé cưng, viền mắt nóng lên, nắm tay Dung Hoan, áp môi lên môi cô: “Hoan Hoan của anh vất vả rồi.”
Dung Hoan cong môi cười nhạt: “Chồng, em mệt quá, em muốn ngủ…”
-
Dung Hoan ngủ thϊếp đi, sau khi tỉnh dậy, lại thấy Phó Tư Diễn đang ở bên cạnh, người đàn ông thấy cô mở mắt: "Sao rồi? Ổn không?"
Dung Hoan gật đầu, Phó Tư Diễn nói mấy người Vũ Lương đã ra ngoài đi ăn trước, lát nữa sẽ về. Ông cụ cũng ngồi đây hồi lâu, anh sợ sức khỏe ông ấy không chịu nổi nên bảo ông ấy về trước, đợi Dung Hoan tỉnh rồi hẵng tới.
Cô gái nhỏ hơi ngồi dậy, người đàn ông đỡ cô dựa vào người anh, đưa nước cho cô uống.
Dung Hoan quay đầu tựa vào cổ anh: “Tư Diễn, sao hôm nay anh còn căng thẳng hơn cả em vậy?”
Anh đặt ly nước xuống, ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Anh sợ em xảy ra chuyện gì, nhìn thấy em đau đớn như vậy, anh cũng rất sốt ruột. Bây giờ em đã sinh cô công chúa nhỏ đầu tiên của chúng ta rồi, em không biết anh hạnh phúc đến mức nào đâu."
"Trai gái anh đều thích à?"
"Ừ, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều thích cả."
Dung Hoan cười ngọt ngào, chỉ thấy anh cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.
Mùi bạc hà mát lạnh lan tỏa giữa kẽ răng, động tác của anh dịu dàng như nước, cẩn thận như đang chạm vào bảo vật.
Một lúc sau, anh buông môi cô ra, cô gái nhỏ nói muốn gặp bé cưng, Phó Tư Diễn đi bế cục cưng về, Dung Hoan đón lấy.
Đứa bé nhỏ nhắn, khuôn mặt ửng hồng, lúc này đang híp mắt, tuy rằng trên mặt còn có chút nếp nhăn nhưng mặt mày lại rất giống Dung Hoan, còn có một nốt ruồi lệ nhỏ dưới mắt giống Phó Tư Diễn.
“Đáng yêu quá…” Trái tim Dung Hoan sắp tan chảy rồi.
Phó Tư Diễn cười khẽ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé non nớt của cục cưng: "Sau này không cần hâm mộ người khác có bé cưng nữa rồi ha?"
Dung Hoan gật đầu, ánh mắt sáng ngời.
-
Ông cụ Dung đặt tên cho bé cưng, tên là Phó Giảo, hy vọng con bé trong sáng như ánh trăng, cho nên biệt danh của bé là "Bánh Nướng Nhỏ".
Sau khi sinh Bánh Nướng Nhỏ, Dung Hoan vào một trung tâʍ ɦộ lý cao cấp ở cữ, mọi hoạt động ăn uống, vận động đều có kế hoạch cụ thể. Hết thời gian ở cữ, cuối cùng Dung Hoan cũng được về nhà.
Trong nhà mời người giúp việc và bảo mẫu đến chăm sóc Bánh Nướng Nhỏ, Dung Hoan và Phó Tư Diễn cũng được thả lỏng hơn nhiều. Buổi tối Phó Tư Diễn tăng ca xong về nhà, thăm Bánh Nướng Nhỏ xong thì về phòng ngủ.
Vừa bước vào, đã nhìn thấy Dung Hoan đang cầm thước dây đứng trước gương.
Cô gái nhỏ nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn anh, lập tức giấu thước dây sau lưng: "Chồng, anh về rồi ~"
Khóe môi người đàn ông giật giật, anh đi tới trước mặt cô, ôm cô: "Làm gì mà lén lén lút lút thế?"
"Em chỉ lấy số đo ba vòng..."
Anh nhướng mày: "Sau đó thì sao? Béo hay gầy?"
"Eo và da gần như đã giống trước, cũng đã gầy xuống rồi, chỉ còn ngực thôi..."
Tầm mắt anh đã sớm dời xuống phía dưới, quả thực đã thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô đỏ mặt: "Không cho anh đo bằng mắt!"
Anh cười, ôm chặt lấy cô, đặt hẳn bàn tay lên, khàn giọng thì thầm bên tai cô: “Anh không cần đo bằng mắt.”
Người đàn ông kéo cà vạt, đẩy ngã cô, Dung Hoan bị anh hôn đến mơ màng, cuối cùng anh cũng đứng dậy, đè nén ngọn lửa trong lòng: “Hoan Hoan chờ anh, anh đi tắm ngay.”
Một lúc sau anh từ phòng tắm đi ra, cô gái nhỏ đang nằm cuộn tròn trên giường.
Anh cười kéo cô lại, chợt nghe thấy cô nói: “Này, đêm nay anh không được như đêm qua…” Cô nức nở, người đàn ông này thật muốn làm cô kiệt sức đến chết.
Anh cong khóe miệng: "Ừm, em nghe lời chút là được."
Dưới ánh đèn mờ, trên giường sáng tối lẫn lộn, nhiệt độ mập mờ đang không ngừng tăng lên.
Cuối cùng hai người cũng dừng lại, cả người Dung Hoan mồ hôi đầm đìa, không còn sức lực dựa vào vai anh, nức nở. Người đàn ông giữ gáy cô, ôm cô vào lòng: "Mệt lắm à?"
Cô đẩy nhẹ anh một cái: "Người xấu..."
Anh trầm giọng cười cười "Chỉ xấu với mỗi em thôi, em phải làm sao đây?"
Dung Hoan ôm lấy cổ anh, xoay mặt hôn anh: "Thế em đành chịu vậy."
Trời càng về khuya, cô dựa trong lòng anh, kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị hôm nay trong lúc chăm Bánh Nướng Nhỏ, anh lắng nghe, nụ cười luôn nở trên môi.
"Tư Diễn, mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, anh có nguyện vọng gì không?"
Anh nói có cô và con gái rồi, chẳng còn gì có thể làm anh hạnh phúc hơn nữa.
Trước khi gặp Dung Hoan, cuộc đời anh là chạy theo danh lợi, ngợp trong vàng son.
Sau khi gặp Dung Hoan, cuộc đời anh là nắng ấm ban mai, là tiếng đàn bên tai, là hơi ấm của cô.