Cưng Chiều

Chương 10

Dung Hoan nhất thời im lặng phản ứng, làm cảm giác hư vinh trong lòng Vương Hi Hi thỏa mãn đến cùng cực. Cô ta nhíu mày, mỉm cười nói: “Nhưng mà không sao, chị cứ báo tên của em là có thể miễn hẹn trước, còn không thì em chọn chỗ cho chị luôn nhé?”

Vương Thịnh thường xuyên đưa cô ta đến đây ăn cơm. Cô ta là SVIP ở đây.

Đôi môi Dung Hoan mấp máy, cuối cùng, lạnh nhạt nói: “Cô rất thích xen vào việc của người khác à?”

Vương Hi Hi ăn quả đắng(*), lúc này bạn cô ta tiến lên, kéo cánh tay cô, ánh mắt khinh thường dừng ở trên người Dung Hoan: “Hi Hi, cậu tốt bụng, nhưng người ta coi thành lòng lang dạ thú đấy. Cho dù cậu có đặt chỗ cho chị ta thì chị ta trả nổi tiền à?” Cô ta cười nhạo hai tiếng: “Có khi móc hết tiền trong túi chị ta sẽ cũng không ăn nổi cái bánh ngọt đấy.”

Người bạn lớn mật vui cười, không chút cố kỵ nào.

Sắc mặt Dung Hoan hơi giận, cố đè nén tức giận trong l*иg ngực. Cô không muốn lúc Phó Tư Diễn đến lại nhìn thấy cô cãi nhau với người khác.

Vương Hi Hi lại không thỏa mãn với thế này. Cô ta tiến lên một bước, túm lấy tay Dung Hoan: “Chị à, bạn em chỉ nói đùa thôi, chị đừng để ý. Hay là tối nay chị với bạn ăn cùng em đi, em mời?”

Dung Hoan theo bản năng hất tay cô ta ra, không ngờ cô ta sợ hãi hô lên một tiếng rồi ngả ra sau, ngã ngồi trên mặt đất.

“Á...” Hốc mắt Vương Hi Hi nháy mắt đỏ lên, nước mắt lạch cạch rơi xuống. Người bạn luống cuống, nâng cô ta dậy, tức giận chỉ vào Dung Hoan: “Sao chị lại đẩy người ta? Hi Hi không sao chứ... Chị! Nhanh xin lỗi Hi Hi!”

Dung Hoan: “Tôi căn bản không dùng sức.”

Thấy Dung Hoan không xin lỗi, cô gái muốn ra mặt thay Vương Hi Hi tiến lên, định túm chặt cổ áo Dung Hoan. Nhưng mà ngón tay mới chạm vào người cô, Dung Hoan đã bị người ta kéo ra phía sau, có người đàn ông thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.

Giọng nén giận lạnh băng của người đàn ông vang lên: “Muốn đánh người?”

Cô gái kia lập tức bị dọa.

Dung Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng cao to rộng lớn của anh, lên tiếng gọi anh: “Chú Phó...”

Phó Tư Diễn nghiêng người, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô rồi đặt tay lên vai cô, ôm cô bé nho nhỏ vào trong ngực.

Anh cúi đầu trong nháy mắt nhìn cô ý lạnh nơi đáy mắt đột nhiên rút đi, chỉ còn lại có ánh sáng ôn hòa, anh mở miệng trấn an:

- -

“Không sao, chú đến rồi.”

Dung Hoan ngửi được mùi nước hoa nam và mùi thuốc là nhàn nhạt trên người anh, trái tim lập tức ổn định.

Người đàn ông trước mắt anh tuấn, mang theo hơi thở mạnh mẽ và lực áp bức, xuất hiện với tư thái bảo vệ Dung Hoan, làm các cô gái sinh cảnh giác trong lòng. Nhưng Vương Hi Hi khóc đến đáng thương, sao các cô có thể dễ dàng tha cho Dung Hoan. Các cô hỏi Phó Tư Diễn: “Anh là ai?”

Ánh mắt Phó Tư Diễn âm trầm lạnh nhạt, giọng trầm xuống: “Tôi là chú của Dung Hoan.”

Vương Hi Hi đang khụt khịt, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tư Diễn, lại không hề có ấn tượng với anh.

“Vừa rồi xảy ra cái gì?” Phó Tư Diễn hỏi.

Cô gái chỉ vào Vương Hi Hi, nói: “Vừa rồi Hi Hi có lòng tốt muốn đặt trước chỗ ăn cho Dung Hoan, chị ta lại đẩy Hi Hi ngã xuống đất!”

Dung Hoan chán nản: “Tôi không hề, là cô ta chạm vào tôi trước. Hơn nữa tôi căn bản không dùng sức.”

Vương Hi Hi đi tới, lau nước mắt, khẽ nói: “Chị à, chẳng qua em chỉ muốn giúp chị. Em biết chị ghét em, nhưng mà em vẫn luôn coi chị là chị gái...”

Dung Hoan vô tội nhìn về phía Phó Tư Diễn. Cô không biết anh có tin tưởng cô hay không, bởi vì cô thường xuyên nói dối ở trước mặt anh. Vương Hi Hi khóc đến người nào nhìn cũng thấy thương, chỉ sợ ai nhìn cũng đều tin.

“Cô bị thương chỗ nào trên người?” Phó Tư Diễn đột nhiên mở miệng.

“Tôi...”

“Cứ nói đi, tôi bảo trợ lý của tôi đưa cô đến bệnh viện gần đây. Tiền chữa trị thì tôi trả.”

Vương Hi Hi ngơ ngẩn.

Phó Tư Diễn nhìn đồng hồ, giọng điệu có phần không kiên nhẫn nói với người phía sau: “Kế Sâm, anh ở lại xử lý.”

Anh nói xong, nhìn về phía cô bé trong ngực, dịu dàng cười: “Cô nhóc đói bụng à? Chú đưa cháu lên ăn.”

Phó Tư Diễn không cho đám người Vương Hi Hi một ánh mắt dư thừa, ôm lấy Dung Hoan đang muốn đi, lại bị bạn của Vương Hi Hi gọi lại với giọng tức muốn hộc máu: “Này, dựa vào cái gì mà chị ta không xin lỗi! Đền tiền là cái gì chứ? Chú tưởng nhà Hi Hi không có tiền à?!”

Dung Hoan tức giận cả người khẽ run, Phó Tư Diễn như cảm nhận được, ôm cô càng chặt hơn. Rồi sau đó anh xoay người, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo, rốt cuộc không che giấu sự tức giận của mình.

Anh lạnh lùng nhăn mày, giữa đôi môi mỏng phun ra mấy chữ:

“Dựa vào cái gì à?”

“Chỉ bằng cô ấy họ Dung, là người nhà tôi, không cần xin lỗi.”

Đám người Vương Hi Hi khϊếp sợ đến nói không nên lời.

Lúc này tổng giám đốc khách sạn đến đây tìm Phó Tư Diễn, cười đến mặt đầy gió xuân: “Phó tổng, ngài đại giá quang lâm cũng không báo trước một tiếng. Nhà ăn đã sắp xếp xong, tôi dẫn ngài lên nhé?”

Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan lên lầu, Vương Hi Hi thu lại ánh mắt trừng bọn họ, nói với bạn bè: “Không sao, chúng ta đi lên thôi.”

“Đúng, đúng, đừng để chị ta làm mất hứng.”

Nhưng mà một nhân viên khác đã đi, ngăn các cô ở sảnh lớn: “Xin lỗi cô Vương, đêm nay nhà hàng Tinh Không ở tầng đỉnh không mở.”

Cô ta không thể tin nổi, chỉ về phía hai người đi vào: “Nhưng... Nhưng sao bọn họ lại lên rồi?!”

“Đây là tổng giám đốc của chúng tôi sắp xếp, ngại quá.”

“Dựa vào cái gì? Này, cô có biết cô đang nói chuyện với ai không? Cô có biết Vương Thịnh không? Chủ tịch tập đoàn Vương thị, cô Vương là con gái của ông ấy! Đừng mắt chó xem người thấp!” Người bạn tức giận.

Vừa rồi nhân viên này chứng kiến cảnh Vương Hi Hi bắt nạt Dung Hoan, trong lòng đã sớm không thích nhìn mấy cô gái kiêu ngạo bướng bỉnh lại đầy danh lợi trước mắt này. Cô ấy vẫn duy trì nụ cười không mất lễ nghi: “Tôi không biết ông chủ tập đoàn Vương Thị là ai, tôi chỉ biết người vừa rồi đi vào là Boss của khách sạn chúng tôi. Đắc tội anh ấy, ai giữ bát cơm cho chúng tôi?”

“?!”Phó Tư Diễn vậy mà lại là ông chủ của Gesla!

Mọi người khϊếp sợ, hai mặt nhìn nhau. Mệt bọn họ còn sỉ nhục Dung Hoan, cuối cùng bị vả mặt lại là bọn họ!

Nhân viên xoay người rời đi, Vương Hi Hi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ rời khỏi khách sạn.

-

Bên kia, Dung Hoan và Phó Tư Diễn vào thang máy lên lầu.

Vừa rồi anh nói câu “Người nhà tôi, không cần xin lỗi” như còn qua lại ở bên tai Dung Hoan. Cô hơi cúi đầu, gương mặt hiện lên một màu đỏ nhàn nhạt. Giờ phút này đứng ở bên cạnh anh, trái tim cô đập loạn, nào dám ngẩng đầu.

Cô như này dừng ở trong mắt Phó Tư Diễn lại như thỏ trắng nhỏ kinh hãi khi bị bắt nạt. Anh nhớ tới cảm xúc xuống thấp của cô trong điện thoại sáng nay, ánh mắt không kiềm được lại nặng hơi vài phần.

Tổng giám đốc nhìn mặt Phó Tư Diễn đen xì, không dám thở mạnh. Đến tầng cao nhất, ông ta dẫn thẳng anh và Dung Hoan đến vị trí đẹp nhất của nhà hàng Tinh Không.

Khách sạn này là Phó Tư Diễn đầu tư mấy năm trước, anh nắm không ít cổ phần, nhà hàng Tinh Không nổi tiếng cũng là lúc ấy anh bỏ tiền ra mở. Trong đó vị trí tốt nhất chỉ có một bàn, lộ thiên, bị một nửa vòng tròn thủy tinh pha lê bao phủ. Ở chỗ này có thể quan sát cảnh đêm đẹp nhất thành phố Giang, không phải người bình thường đều có thể đặt bàn được.

Biết được Phó Tư Diễn muốn đến, bên trong đặc biệt thiết kế lại lần nữa. Mái che trên đỉnh bay bong bóng màu sắc rực rỡ, mái che pha lê mô phỏng hình thức sao trời, điểm xuyết tấm sáng, bên bàn ăn bày một cái kính thiên văn cao cấp, còn có người chuyên môn đàn piano, kéo violon, không khí lãng mạn.

Nhìn thấy Phó Tư Diễn chú ý đến một bó hoa hồng lớn trên bàn, tổng giám đốc lập tức cầm lấy, giấu ra phía sau.

Ông ta cũng mới biết cô gái mà Phó Tư Diễn dẫn đến lại là cháu gái...

Hai người ngồi xuống, Phó Tư Diễn nói: “Mọi người lui xuống trước đi.”

Tiếng nhạc dừng lại, mấy người làm sôi nổi tránh lui. Dung Hoan nghi hoặc nhìn về phía người đối diện, chỉ thấy Phó Tư Diễn vẫy tay với cô: “Cô nhóc, đến đây.”

Cô do dự sau đó nghe lời đi qua. Anh nhìn mặt cô, hỏi: “Vừa rồi ở dưới lầu, bọn họ có làm cháu bị thương không?”

Dung Hoan lắc đầu.

“Người kia là em gái cháu à?”

Dung Hoan gật đầu, tiếp đó nhỏ giọng giải thích: “Là em gái cùng mẹ khác bố với cháu.”

“Cháu không thích cô ta?”

Cô giật mình, cúi đầu, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Hi Hi chính là báu vật trong lòng bàn tay bố mẹ. Dung Hoan là chị, mọi việc đều phải nhường. Bên ngoài Vương Hi Hi là đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, đối xử với cô rất tốt. Nhưng chỉ có Dung Hoan biết rõ nhất, Vương Hi Hi rất ghét cô.

Vương Hi Hi sẽ quanh co lòng vòng nói cô không tốt ở trước mặt bố mẹ, hoặc là dẫn theo bạn bè đến châm chọc cô, làm chuyện xấu đều đổ cho cô, vĩnh viễn là dáng vẻ vô tội.

Mà ở trong mắt người lớn, cô cần phải yêu cô em gái này vô điều kiện.

Mà Phó Tư Diễn cười khẽ, lại đưa ra một câu trả lời khác: “Hoan Hoan tốt như vậy, có thể làm cháu không thích, nhất định là cô ta có vấn đề.”

“Chú Phó, vì sao vừa rồi chú không bảo cháu xin lỗi...” Cô không kiềm được hỏi.

Thật ra vừa rồi anh đã thấy chuyện ra xảy: “Cho dù chú không thấy thì sao chú có thể tin tưởng người xa lạ, mà không tin Hoan Hoan nhà của chúng ta chứ?”

Trái tim cô ấm áp.

Anh cười đối diện với cô: “Đồng ý với chú một chuyện được chứ?”

“Chuyện gì...”

“Đừng để mình bị bắt nạt, cho dù đối mắt với bất kỳ kẻ nào. Khi nào cháu không biết phải làm gì thì tìm chú. Chú nhất định sẽ chống lưng cho cháu, được chứ?”

Như lúc trước khi ông cụ Dung ra nước ngoài, Phó Tư Diễn ở thư phòng bảo đảm với ông ấy không để Dung Hoan chịu chút xíu tủi thân nào.

Đây không phải anh nghĩ, mà là, anh có năng lực.

Cô nghe vậy, trong lòng nhộn nhạo, bị một loại cảm giác ấm áp mà kiên định đánh sâu vào tràn ra.

Sau khi gật đầu, anh xoa xoa đầu cô: “Vậy tâm trạng vui rồi chứ? Hôm nay “bé thọ tinh”(*) không thể không vui được.”

Cô ngẩng phắt đầu, thọ tinh?!

Vừa thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh biết ngay cô quên hôm nay là sinh nhật mình. Anh nhéo mũi cô, bất đắc dĩ cười: “Không nhớ à?”

“Sao chú biết...”

“Ông cháu nói với chú.”

Vậy vì sinh nhật cô nên chú ấy đến tìm cô à... Cô không dám hỏi, nhưng trong lòng lại nhảy nhót niềm vui.

Thấy khóe miệng cô nhếch lên, Phó Tư Diễn cũng nhếch khóe môi theo, giơ tay véo chiếc cằm mềm thịt của cô một cái, giọng trầm thấp mang theo từ tính nói:

“Cô nhóc, nghe được chú đến ăn sinh nhật với cháu cuối cùng cũng cười rồi.”