Tứ Trùng Miên

Chương 76: Ở cạnh một người như vậy sẽ có cảm giác gì?

Hàng Tư nâng chiếc còi uống máu trong lòng bàn tay, chỉ một mảnh xương nhỏ đã làm thành một chiếc còi.

Tạm thời chưa nói đến việc nó có thể gϊếŧ người hay không, chỉ riêng kỹ thuật này đã cực kỳ… đáng tiền rồi. Chưa nói đến độ tinh xảo của từng cái lỗ, đến vách xương xung quanh những chiếc lỗ đó gần như cũng mỏng đến trong suốt, đón ánh nắng nhìn qua sẽ đẹp như một miếng ngọc trong suốt.

“Lục Nam Thâm, anh quả nhiên là một người thợ thủ công đấy.” Cô chân thành cảm ơn: “Những thứ anh làm ra đạt tiêu chuẩn xin chứng nhận cổ vật rồi ấy chứ.”

Lục Nam Thâm không nói gì, chỉ cười khẽ khàng.

“Tôi không hiểu, nếu Đại Ương chỉ nghe âm thanh của còi uống máu và bị kiểm soát, vậy những người khác thì sao? Những người xung anh Đại Ương đâu thể bị điếc hết?”

Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: “Còn nhớ nguồn gốc cái tên còi uống máu không, đây chính là điểm đặc biệt của nó. Một đoạn nhạc được thổi ra có thể tất cả mọi người đều sẽ nghe thấy, nhưng đối tượng bị kiểm soát lại chỉ là người mà kẻ thổi còi muốn khống chế.”

Hàng Tư bất ngờ: “Đây là nguyên lí gì?”

***

“Đúng vậy, đây là nguyên lí gì?” Đội trưởng Điền nét mặt hồ nghi: “Âm thanh có thể lựa chọn đối tượng hay sao?”

Sau khi biết được phía Lục Nam Thâm có tiến triển mới, đội trưởng Điền không chút chần chừ, vội vã tới quán trọ.

Anh ta cũng sốt ruột, lái cả xe đến, còn đỗ trước cửa quán trọ. Người bước xuống xe mặc cảnh phục, chạy vọt lên tầng hai, nơi Lục Nam Thâm ở.

Cũng không hổ xuất thân là một cảnh sát hình sự, bước vào cửa, câu đầu tiên anh ta hỏi là: “Sao cậu nhóc này lại ở phòng con gái?”

Khả năng quan sát không phải dạng vừa.

Anh ta còn chưa đặt mông xuống ghế, bà chủ đã gõ cửa đi vào, lao thẳng về phía đội trưởng Điền. Bà chủ tay chống hông: “Tôi nói này, đội trưởng Điền, anh làm vậy là có ý gì? Xe cảnh sát đỗ chình ình trước cửa, còn định để nhà tôi làm ăn nữa hay thôi? Hàng xóm láng giềng không biết có chuyện gì lại tưởng tôi phạm pháp đấy.

Đội trưởng Điền đập tay vào đầu, kêu lên một tiếng “Ôi trời”, rồi giải thích với bà chủ: “Tôi vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, chị xem, tôi còn chưa kịp thay cả cảnh phục. Cứ bình tĩnh, tôi sai người đánh xe đi ngay đây.”

Sau đó anh ta nói tiếp với bà chủ: “Nghe hàng xóm nói nhà chị lại ra menu mới à? Nào nào nào, gói cho tôi năm phần mang đi, tối nay trực ban, vừa hay có thể ăn chung với đám nhóc cấp dưới.” Dứt lời, anh ta rút di động ra, bảo bà chủ tính toán xem hết bao nhiêu.

Bà chủ mừng lắm, bèn tính cả tiền thức ăn, tiền gạo, tiền gói ghém… tất tần tật. Đội trưởng Điền thật thà, làm gì có chuyện ăn quỵt chút tiền lẻ này? Anh ta bèn làm tròn luôn, bà chủ nói: “Được, tôi tặng anh thêm một món rau dưa ăn kèm, cũng ngon lắm, coi như là tôi quảng cáo đi.”

Đội trưởng Điền đã công tác ở vùng này được ba mươi năm rồi, trong nhà ngoài phố đều cực kỳ thân thiết. Lúc truy bắt tội phạm, anh ta nghiêm túc đến đáng sợ, thậm chí còn ngang ngược hăm dọa người ta, nhưng khi trở về với bà con lối xóm thì như trở thành một con cừu vậy, có ai trêu chọc anh ta cũng không tức giận, chỉ cười tít mắt. Ví như Hàng Tư cũng có lúc sốt sắng đập bàn với anh ta, nhưng sau đó đội trưởng Điền chỉ rót cho cô một cốc nước và nói: “Tuổi còn trẻ, phải sống bình tĩnh.”

Việc cô bực dọc đập bàn cũng xuất phát từ chuyện Lục Nam Thâm bị thương.

Sau khi cảnh sát mãi không tìm được manh mối, Hàng Tư đã nổi giận với đội trưởng Điền, rõ ràng là bới lông tìm vết: “Một con ngõ cũ rích như thế sao lại không lắp camera an ninh? Anh đang bảo vệ bình yên của người dân kiểu gì vậy?”

Đội trưởng Điền nói luôn miệng: “Phải phải phải, lỗi của chúng tôi, tất cả là tại chúng tôi không suy nghĩ thấu đáo.”

Nhưng trên thực tế có ai đang yên đang lành lại đi loăng quăng trong cái ngõ cũ kĩ ấy chứ?

Rất nhanh, sau khi một cấp dưới của đội trưởng Điền nhận được điện thoại bèn vội vã có mặt, lấy chìa khóa xe. Vừa chui vào trong xe, ông chủ quán trọ đã ra tận ngoài cửa chào hỏi đồng chí cảnh sát trẻ: “Cũng mới xong nhiệm vụ giống đội trưởng Điền à?”

Cậu cảnh sát gật đầu, lau lớp mồ hôi túa ra trên trán.

Ông chủ đưa cốc trà hoa quả trong tay cho cậu ta: “Đội trưởng Điền thương cậu, sợ cậu say nắng nên bảo tôi pha cho cậu đấy, uống nhanh đi.”

Cậu cảnh sát ngập ngừng: “Đội trưởng Điền chu đáo như vậy từ khi nào thế?”

“Nói năng kiểu gì vậy, người vô tâm đến mấy cũng có lúc chu đáo mà. Uống mau đi, tôi còn phải cất cốc nữa.” Ông chủ thúc giục.

Cậu cảnh sát cũng uống hừng hực, chạy khắp nơi bên ngoài cả ngày trời, chưa được uống ngụm nước nào. Uống xong, cậu ta cảm ơn lia lịa, định đưa tiền nhưng ông chủ không nhận, nói rằng đội trưởng Điền đã trả rồi.

“Trả thật rồi ạ? Chú đừng lừa cháu, lát về đội trưởng Điền lại mắng bọn cháu uống chùa của chú.”

“Đưa thật rồi, mau đánh xe đi đi, vướng víu quá.”

Sau khi chiếc xe đi khỏi, bà chủ đi từ trong nhà ra: “Mấy cậu thanh niên này còn trẻ, tiền đồ thì rộng mở thật đấy, nhưng ngày nào cũng mệt muốn chết, trông thằng bé uống nước kìa.”

Ông chủ thở dài: “Mong là đội trưởng Điền sớm phá được án, đầu tiên thì khách sạn có án mạng, sau đó cậu thanh niên trên gác lại hứng một nhát dao, thật khiến người ta lo ngay ngáy mà.”

Bà chủ vỗ vai ông ấy: “Chẳng phải đội trưởng Điền đang điều tra sao, đã có khi nào cậu ấy làm chúng ta thất vọng chưa?”

“Cũng phải.”

Trên tầng hai, trong phòng Hàng Tư, ngoài Lục Nam Thâm và đội trưởng Điền ra, còn có cả Niên Bách Tiêu và Hàng Tư nữa.

Đối với việc còi uống máu thật sự khống chế được người khác, đội trưởng Điền hoàn toàn không tin. Hàng Tư thì rất tò mò. Niên Bách Tiêu tuy cũng tò mò, nhưng anh ấy lại tỏ thái độ ngạc nhiên hơn với việc Lục Nam Thâm thật sự làm ra được cái còi uống máu. Anh ấy cho rằng còi thực sự chỉ tồn tại trong truyền thuyết chứ không có thật.

Thế nhưng một thứ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại đang hiện hữu trước mặt anh ấy, nhiều lần anh ấy đã cho rằng Lục Nam Thâm tuyệt đối không phải người thường.

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ, cầm lấy di động lấy ra ứng dụng âm nhạc, ấn đại mấy cái lên màn hình, một đoạn nhạc nhỏ được phát ra.

Cũng chỉ chưa đầy nửa phút.

Anh hỏi đội trưởng Điền: “Anh nghe bản nhạc vừa rồi có cảm giác gì?”

Đội trưởng Điền sững người, trả lời rất thành thực: “Tôi chỉ đang mải nghĩ tới chuyện cây còi khống chế người khác, không nghe kĩ bản nhạc. Hay là cậu phát lại lần nữa đi?”

Lục Nam Thâm không làm thế, anh lại quay qua hỏi Niên Bách Tiêu và Hàng Tư xem họ có cảm giác gì.

Niên Bách Tiêu thì chẳng có cảm giác gì, anh ấy chỉ có cảm giác với những bản nhạc đầy sức mạnh và nhịp phách dữ dội. Hàng Tư thì hoàn toàn ngược lại, cô không những có hứng thú mà còn có thể nghe ra cảm xúc bi thương.

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, hỏi họ đã hiểu vấn đề chưa?

Đội trưởng Điền chết ở chỗ không biết gì về âm nhạc, thế nên… không hiểu.

Niên Bách Tiêu đăm chiêu, còn Hàng Tư đã nghĩ ra trước tiên.

“Mức độ chấp nhận của từng người với âm nhạc là khác nhau, quyết định mức độ chịu kiểm soát cũng khác nhau.”

Lục Nam Thâm mỉm cười: “Đúng vậy.”

Niên Bách Tiêu giơ ngón cái lên trước mặt Hàng Tư. Anh ấy cũng đã nghĩ tới điểm này, chỉ là không biết phải diễn đạt như thế nào.

Đội trưởng Điền “á” lên một tiếng, hiểu rồi. Nhưng ngay sau đó anh ta hỏi ngược lại: “Vậy nếu như ban nãy cả ba người chúng tôi đều có chung một cảm giác thì sao? Lúc trước người của dàn nhạc làm gì có ai mù âm nhạc.”

Nghi vấn của anh ta là hợp lý. Ví dụ như khi đối mặt với khán giả bình thường thì còn có thể hình thành sự khác biệt trong tiếp nhận âm nhạc, nhưng nếu đối diện với dân chuyên thì sao?

Sau khi đặt ra câu hỏi ấy, đội trưởng Điền chợt cảm thấy hơi đường đột, bèn giải thích thêm một câu với Lục Nam Thâm: “Vì liên quan tới vụ án, cậu đừng nghĩ nhiều nhé.”

Dù sao cũng coi như đã chạm vào vết thương cũ của anh.

Lục Nam Thâm lắc đầu nói “Không có gì”. Việc này anh chủ động tham gia, ắt phải đưa vết thương đầm đìa máu ấy ra trước mặt mọi người, vì ngày nào chưa bắt được hung thủ, ngày đó vết thương của anh sẽ không thể lành hẳn.

Anh nói: “Cảm nhận giống nhau chỉ là một lời tổng kết đại khái. Nhưng trên thực tế xuất thân khác biệt, trải nghiệm khác biệt và năng lực lý giải khác biệt với các sự vật hiện tượng của mỗi người sẽ khiến cách xử lý tình cảm của họ là khác nhau sau khi nghe một đoạn nhạc hoặc một loại âm thanh. Nói một cách khác, những người khác nhau khi đối diện với cùng một âm thanh sẽ đều có những cảm nhận khác biệt, hoàn toàn không có chung một phản ứng, chỉ có phản ứng tình cảm có thể tương đồng ở mức đại khái.”

“Còn đối với những người làm nhạc chuyên nghiệp, tính chênh lệch này lại càng thể hiện rõ nét.”

Lục Nam Thâm nói tiếp: “Người làm nhạc chuyên nghiệp sau khi nghe một đoạn nhạc sẽ phân tích chuyên môn theo bản năng, bỗng dưng lại ảnh hưởng tới sự đồng điệu về cảm xúc.”

Hàng Tư hoàn toàn theo kịp những gì Lục Nam Thâm phân tích, cô đưa ra nghi vấn: “Nếu là như vậy, vậy hung thủ đã gây ảnh hưởng chính xác tới hai nghệ sỹ chính thức ấy bằng cách nào?”

Lục Nam Thâm mỉm cười nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói: “Em suy nghĩ thêm theo hướng ngược lại xem.”

Hàng Tư nhíu mày, suy nghĩ theo hướng ngược lại ư?

Nhưng lát sau cô đã tỉnh ngộ, “ồ” lên một tiếng, hiểu rồi.

Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn Hàng Tư với vẻ kỳ lạ. Cô là con sâu bò trong bụng Lục Nam Thâm sao? Sao đã hiểu rồi?

Đội trưởng Điền cũng rất khâm phục cô gái nhỏ Hàng Tư này, đầu óc rất nhanh nhạy.

Hàng Tư lên tiếng: “Tôi không biết tôi lý giải có đúng hay không, tức là mỗi người không có những phản ứng tuyệt đối thống nhất đối với những bản nhạc hay âm thanh khác nhau. Ngược lại, muốn thông qua âm thanh gây ảnh hưởng tới một ai đó thì phải tìm chuẩn xác điệu nhạc hoặc âm thanh có thể kích động cảm xúc của người đó nhất.”

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu: “Chính xác”, sau đó không tiếc lời ngợi khen: “Hàng Tư, em suy luận rất chính xác.”

Hàng Tư mỉm cười.

Nhưng trong lòng lại đang có một cảm xúc khác lạ, nhẹ nhàng chảy trôi như một dòng suối tự do. Thật ra nghĩ được nhiều như vậy không phải vì cô thông minh, mà vì cô có cảm giác Lục Nam Thâm là một người rất ấm áp. Dường như mọi suy nghĩ lập dị hoặc bất khả thi khi nói cho anh nghe, anh đều sẽ dùng ngôn từ và hành động để phản hồi lại bạn rằng: Đúng đấy, suy nghĩ của bạn rất hay, chính xác, tôi cảm thấy nghĩ như vậy là đúng đắn.

Ở cạnh một người như vậy sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Rất thoải mái, rất tự tại, cảm giác được khẳng được, được tôn trọng.

Nụ cười trong mắt cô xuất phát từ tận đáy lòng, ánh mắt cô liền trở nên sáng ngời.

Niên Bách Tiêu cũng không chịu lép vế, phải giành lại quyền chủ động: “Thế nên, hung thủ đã lần lượt gây ảnh hưởng tới hai nghệ sỹ, tạo ra sự cách biệt về thời gian.”

Lục Nam Thâm “ừm” một tiếng: “Nhưng thời gian tử vong của hai người họ khá gần nhau, thế nên phía pháp y mới kết luận rằng họ tử vong trong cùng một khoảng thời gian.”

Đội trưởng Điền vẫn đang ngồi suy nghĩ về cuộc đối thoại của họ, hỏi: “Dễ dàng tìm chính xác điểm cảm xúc của một người lắm sao?”

“Không dễ, việc này cần quan sát một thời gian dài.” Lục Nam Thâm nói: “Đây cũng là lý do hai năm sau hung thủ mới có hành động. Tôi nghĩ trong khoảng thời gian này, hung thủ đã nhiều lần thử nghiệm và kiểm tra điểm cảm xúc của Báo săn, chỉ là anh ta không biết mà thôi. Đương nhiên, có một khoảng cách lâu như vậy cũng có thể là vì nguyên nhân khác, nhưng điều mà tôi nói sẽ là một trong số các nguyên nhân.”

Sau khi anh dứt lời, cả ba người còn lại đều thấy lạnh sống lưng.

Nói như vậy hung thủ rất có thể đang lượn lờ xung quanh đây.

“Không đúng.” Niên Bách Tiêu chất vấn: “Thế tên nhóc đấm cậu sao mới đó đã bị cậu kiểm soát rồi?”

Đội trưởng Điền nhạy bén theo kinh nghiệm: “Ai đấm cậu? Cậu kiểm soát ai?”

Niên Bách Tiêu vội vàng im bặt, nói nhiều lại nói hớ.

Nhưng đây là một tình tiết quan trọng mà, anh ấy hỏi như vậy cũng không có gì thiếu thỏa đáng.

Hàng Tư ngồi bên cạnh cũng chọn cách “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim”.

Lục Nam Thâm thì thẳng thắn thừa nhận: “Tôi không bị đấm, chỉ bị Đại Ương uy hϊếp, dùng còi uống máu thử nghiệm cũng chỉ là trả đũa một chút.”

“Đại Ương à…” Đội trưởng Điền chợt nhớ ra, lập tức trở thành người hòa giải: “Đại Ương không xấu, bình thường cũng rất biết điều, hai cậu chắc chắn là có hiểu lầm, hôm nào tôi làm cầu nối cho hai cậu trò chuyện.”

Hàng Tư ho khẽ một tiếng, nhắc nhở: “Đội trưởng Điền, lạc đề rồi.”