Tứ Trùng Miên

Chương 75: Có lúc tôi có thể không cần thể diện

Ban đầu chẳng ai quá để tâm, đặc là Hàng Tư, cô cũng chỉ nhìn nhanh một cái rất hờ hững. Thấy tướng đi lại của anh ta có phần kì quái, cô còn nghĩ thầm trong bụng người này giở trò gì vậy?

Sau đó cô nghe thấy bà chủ lại hỏi một câu: “Ấy, Đại Ương! Đi kiểu gì vậy?”

Hàng Tư quay đầu lại, liền nhìn thấy cái bóng cúi gục đầu rời khỏi vườn của Đại Ương.

Như một người đang mộng du vậy.

Hàng Tư gạt qua gạt lại mấy cánh hoa hút máu, màu dần chuyển sang hồng thật ra trông cũng thiếu nữ lắm. Có không ít khách trọ nữ không rõ là hoa gì, chỉ cần đi qua sàng trúc đều bất giác dừng chân đứng ngắm, thẳng thắn khen hoa này đẹp.

Nhưng trái ngang thay trên đời này thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm, giống như bông hoa trước mắt đây, đằng sau vẻ đẹp thuần túy là máu tươi chảy thành sông.

Bà chủ lẩm bẩm: “Chẳng hiểu cậu Đại Ương này bị làm sao nữa, kỳ quặc như bị ma nhập vậy.”

Hàng Tư chợt khựng tay lại.

Cô nhớ lại những hành động ban nãy của Đại Ương, quả thực có chút kỳ lạ, sau đó anh lại không nói không rằng đi mất luôn.

Hàng Tư cất gọn sàng trúc, nói với bà chủ mình ra ngoài một lát.

Hướng Đại Ương đi chính là ngõ sau, bước chân của anh ta rất chậm, chẳng mấy chốc đã bị Hàng Tư đuổi theo.

Lúc nhìn thấy anh ta, Hàng Tư không gọi lại ngay mà đi theo sau anh ta, quan sát tỉ mỉ. Chỉ thấy Đại Ương cúi gằm đầu xuống từ đầu tới cuối, nhích từng bước từng bước lên trước, đôi tay vẫn múa loạn trong không khí giống như ban nãy cô nhìn thấy.

Phải hình dung cảm giác này như thế nào nhỉ?

Hàng Tư khẽ nhíu mày: “Đại Ương?”

Cô bất thình lình lên tiếng.

Nhưng Đại Ương hoàn toàn không có chút phản ứng gì, vẫn một mực đi theo nhịp của mình. Hàng Tư chậm rãi bám theo phía sau, dần dần phát hiện ra điều bất thường.

Giống như có một sợi dây thừng vô hình đang kéo đôi chân của Đại Ương tiến về phía trước.

Không phải Đại Ương chủ động bước đi, mà anh ta di chuyển trong bị động.

Hai tay anh ta sở dĩ múa may là vì anh ta muốn nắm bắt một thứ gì đó.

Nắm lấy cái gì đó để khống chế hành vi không thể kiểm soát được của anh ta.

Nghĩ tới điểm này, một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Hàng Tư.

Đại Ương đã đắc tội ai rồi sao?

Anh ta rẽ vào ngõ hẹp, Hàng Tư thấy vậy khẩn trương bám theo.

Lúc đi sâu vào ngõ hẹp, trống ngực trong cô bắt đầu đập dồn, cô nghĩ tới cảnh Lục Nam Thâm bị tấn công tại đây. Là Trần Lẫm xuất hiện một lần nữa ư? Nhưng không đúng, cho dù Trần Lẫm có xuất hiện cũng không có bản lĩnh khống chế một người như vậy.

Đang mải nghĩ thì thấy Đại Ương đột ngột dừng bước, không tiếp tục đi quá sâu vào trong ngõ nữa. Hàng Tư cũng dừng bước khi cách anh ta một khoảng chừng hai mét. Anh ta đứng quay mặt vào tường, áp khá sát vào tường, sau khi đứng vững lại thì lấy đầu đập vào tường.

Từng nhịp từng nhịp.

Cũng không phải là đập quá mạnh, chưa đến mức khiến người ta bị thương, nhưng hành động này thì cực kỳ quái đản.

Hàng Tư vội vàng tiến lên, nhân lúc đầu anh ta chuẩn bị đập cái tiếp theo thì đưa tay chặn lại, trán Đại Ương bèn đập vào lòng bàn tay Hàng Tư.

Cô gọi thêm mấy tiếng, Đại Ương vẫn không có phản ứng gì. Vào lúc Hàng Tư đang cân nhắc xem có nên cưỡng ép lôi Đại Ương về không thì bất ngờ, anh ta dừng lại.

Đứng ở đó, đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước.

Trong đôi mắt bất chợt xuất hiện tiêu cự, anh ta bất ngờ tỉnh táo trở lại. Anh ta ngơ ngác, sau khi nhìn thấy Hàng Tư thì tỏ ra rất lạ lẫm, sau đó nhìn xung quanh một lượt rồi thảng thốt.

“Hàng Tư, sau anh lại ở đây?”

Sau khi chắc chắn anh ta không tự đập đầu vào tường thêm nữa, Hàng Tư mới hạ tay xuống, phủi phủi lớp bụi trong lòng bàn tay. “Tôi cũng rất muốn biết tại sao anh lại ở đây đấy, ký ức cuối cùng của anh dừng lại ở đâu?”

Đại Ương ngẫm một lúc lâu: “Anh nhớ là anh đang ở nhà đọc sách, xem một lúc… chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây nữa.”

“Anh đã tới quán trọ, anh có nhớ không?”

Đại Ương kinh ngạc, lắc đầu: “Một chút ấn tượng cũng không có.”

Hàng Tư hồ nghi quan sát anh ta.

Thấy vậy Đại Ương thề thốt: “Thật đấy, anh không nói nửa lời dối trá, anh thật sự không nhớ từng đến quán trọ.”

“Trước khi xem sách hoặc trong khi xem sách, anh đã ăn uống gì?” Hàng Tư hỏi.

Đại Ương lắc đầu, chẳng ăn uống gì cả.

“Cảm thấy có gì khác thường không?”

Đại Ương nhíu mày rất chặt, đầu càng lắc như trống bỏi. Tất cả đều rất bình thường, hôm nay anh ta nghỉ ngơi ở nhà, cũng không ra ngoài chơi, đầu tiên thì chơi game một lúc, sau đó cảm thấy không có hứng mấy mới vớ đại mấy cuốn sách để đọc. “Anh nhớ là đã đọc tới trang 6.”

Vừa mới đọc chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện lạ thường.

Chỉ có mình anh ta ở nhà, cũng không ai biết được tình hình cụ thể lúc đó.

Hàng Tư ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh nhớ kỹ thêm một chút đi, trước khi mất đi ý thức, anh có cảm thấy chỗ nào khác thường hoặc khó chịu chỗ nào trong người không?”

Đại Ương đang định trả lời là không có, chợt nghĩ tới một điểm: “Anh cảm thấy tai đau nhói lên một cái, như là bị ong chích vậy.”

Tai đau nhói lên…

Hàng Tư giật mình.

***

Mười phút sau, Hàng Tư trở về phòng.

Lục Nam Thâm nằm dựa vào đầu giường, đang đùa nghịch cây còi uống máu trong tay. Chiếc còi đó đã được chế tác hoàn tất, đến cả công việc quét sơn cuối cùng cũng đã xong.

Thấy vậy, sự hồ nghi trong lòng Hàng Tư như được kiểm chứng.

“Anh không đau đầu à?” Hàng Tư ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lục Nam Thâm đặt chiếc còi uống máu xuống, cười khẽ: “Hôm nay vẫn ổn, nhưng xuống giường đứng lâu một lúc vẫn sẽ đau đầu.”

“Anh xuống giường làm gì?” Hàng Tư hỏi.

Lục Nam Thâm nhấc chiếc còi uống máu hướng về phía cô ra hiệu: “Cầm cái này, thử xem sao.”

Hàng Tư tiếp tục từ tốn hỏi: “Kết quả thử nghiệm thế nào?”

Nụ cười mỉm cười từ đầu tới cuối vẫn đong đầy trong đôi mắt Lục Nam Thâm, anh nhìn Hàng Tư: “Một công ba việc.”

“Nghĩa là sao?”

Tuy Hàng Tư hỏi vậy, nhưng nhìn biểu cảm này của Lục Nam Thâm, cô cũng hiểu rõ anh không định giấu cô.

Quả nhiên, Lục Nam Thâm nói luôn: “Tôi đã dùng còi uống máu khống chế Đại Ương, vừa chứng minh được tác dụng của nó cũng vừa răn nhẹ Đại Ương. Sau đó vì chuyện của Đại Ương, em còn tới đây tìm tôi nữa, không phải một công ba việc thì là gì?”

Vì Đại Ương cũng chưa gặp phải chuyện gì quá nghiêm trọng nên Hàng Tư cũng không phải đến đây để hỏi tội. Còn thái độ thừa nhận thẳng thắn và thản nhiên này của Lục Nam Thâm, ngược lại cũng khiến cô phải bật cười.

Nhưng cô kìm xuống, hắng giọng hỏi anh: “Vì sao anh phải trừng phạt Đại Ương? Vì chuyện ở bệnh viện à?”

Lục Nam Thâm “ừm” một tiếng, rõ ràng không chút mơ hồ.

Hàng Tư thấy đôi mắt anh trong trẻo, lại thấy anh thừa nhận nhanh và dứt khoát như vậy, trong giây lát thật sự sắp không nhịn nổi cười.

“Tự anh ta tìm tới kiếm chuyện, tôi cũng đâu có ý trừng phạt anh ta.” Lục Nam Thâm chủ động giải thích với cô: “Còi uống máu đang thiếu một đối tượng thí nghiệm, đúng lúc anh ta tới quán trọ, giữa tôi và anh ta, cả thù cũ nợ mới, coi như đã trả sạch.”

“Nợ cũ thì tôi hiểu được, thù mới từ đâu mà ra thế Lục thiếu gia?” Hàng Tư bỗng nhiên có chút đồng cảm với Đại Ương.

Sao món nợ này mãi không thể dứt điểm vậy, oan oan tương báo khi nào mới kết thúc?

Lục Nam Thâm vừa nghịch chiếc còi vừa nói: “Anh ta bị mất mặt trong bệnh viện, hôm nay tới quán trọ chắc chắn muốn tìm em giành lại chút sĩ diện, hoặc cũng có thể là chút cảm thông của em.”

Nói tới đây, anh bổ sung một câu: “Chọc vào em, đây chính là thù mới.”

Nét mặt anh nghiêm túc, bỗng khiến Hàng Tư cảm thấy đây hoàn toàn không phải một câu nói đùa.

“Dưới cùng một mái hiên, anh muốn tìm tôi cứ gọi một tiếng là được.”

Lục Nam Thâm nhìn cô, ánh mắt chuyển sang sự vô tội: “Em đâu có đoái hoài tới tôi.”

Cổ họng Hàng Tư nhất thời khô khốc, chủ yếu là vì cô nhớ tới hình ảnh tối qua. “Cũng… không phải là không đoái hoài tới anh.”

Lục Nam Thâm im lặng nhìn cô.

“Tại sáng nay bận quá, ha ha, bận quá ấy mà.” Hàng Tư giải thích với anh.

Trên thực tế, sáng nay cô tỉnh dậy trên giường, Lục Nam Thâm ngủ ở sô pha, nhưng tối qua về phòng rõ ràng là cô ngủ sô pha. Sáng nay tỉnh dậy bầu không khí rất kỳ quặc, cô bỗng dưng không biết phải đối mặt với Lục Nam Thâm thế nào, bèn đánh răng rửa mặt sớm để xuống nhà. Không ngờ Niên Bách Tiêu cũng kì lạ, anh ấy xuống nhà ăn sáng nhưng lại không muốn bưng cơm lên cho Lục Nam Thâm lắm.

Trước đây anh ấy rất thích công việc này.

Thậm chí Niên Bách Tiêu còn hỏi cô một câu: “Hàng Tư à, cô cảm thấy con người Lục Nam Thâm thế nào?”

Câu này vừa dứt, trong lòng Hàng Tư như xuất hiện một con thỏ. Lẽ nào chuyện tối qua… đã bị anh ấy nhìn thấy?

Tóm lại mới sáng ra, ai nấy cũng đều lạ kì.

Hàng Tư quyết định không nhắc đến chủ đề này nữa, lại quay về Đại Ương. “Ý của anh là sau khi Đại Ương tới quán trọ anh mới lấy anh ta ra làm vật thí nghiệm?”

Việc này hoàn toàn mâu thuẫn với lời kể lúc trước của Đại Ương.

Lục Nam Thâm nói: “Một phút trước khi anh ta bước chân qua cửa quán trọ, tôi đã dùng còi uống máu khống chế anh ta.”

Anh vừa có khả năng quan sát cừ lại vừa rất nhạy bén, thấy Hàng Tư hỏi như vậy bèn hỏi lại cô ngay xem có chuyện gì. Hàng Tư không giấu anh, thuật lại một lượt những lời Đại Ương kể.

Lục Nam Thâm cưới khẽ: “Nói năng hàm hồ, trước khi bước vào cửa anh ta còn hoàn toàn tỉnh táo. Với lại, khả năng thính giác của anh ta đâu có tốt như vậy? Ở nhà mà cũng nghe được tiếng còi uống máu?”

Hàng Tư không hiểu vì sao Đại Ương phải nói dối.

“Dễ lý giải thôi.” Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: “Nếu đổi lại là tôi đã từng hăm hăm hở hở tới quán trọ lấy lại sĩ diện trước mặt em, kết quả không đòi được gì lại còn bẽ mặt một phen, tôi cũng không muốn thừa nhận lúc tới quán trọ mình có ý thức chủ động.”

Hàng Tư nghĩ kể cũng phải, thở dài lắc đầu. Thấy Lục Nam Thâm nghiêng đầu nhìn mình cười, cô chân thành nói: “Đàn ông các anh một khi sĩ diện dâng lên thì mất hết nguyên tắc.”

“Tùy người, tùy việc.” Lục Nam Thâm nói rõ ràng: “Có lúc tôi có thể không cần sĩ diện.”

Hàng Tư bặm môi muốn cười, nhưng lại nhịn xuống.

“Em đã hù dọa Đại Ương kiểu gì vậy?” Lục Nam Thâm hỏi cô.

“Chẳng phải anh cũng nghe được sao?” Hàng Tư vui vẻ.

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng trả lời: “Khoảng cách vẫn hơi xa một chút, hơn nữa cho dù tôi nghe được rõ ràng cũng vẫn muốn nghe em kể lại một lượt.”

Hàng Tư á khẩu bật cười, sở thích gì đây?

Nhưng dù Lục Nam Thâm nghe thấy được hay nghĩ tới được, cô đúng là đã hù dọa Đại Ương. Sau khi khôi phục lại thần trí, Đại Ương rất căng thẳng, sau khi nghe Hàng Tư kể lại anh ta đã đi ra ngõ sau như một con cương thi như thế nào, anh ta càng sởn gai ốc tợn.

Hàng Tư thần bí nói: “Tôi nói cho anh biết, anh trúng tà rồi.”

Khiến Đại Ương sợ tới mức gần như quỳ rạp xuống đất.

Cô bèn “thành thật” với Đại Ương…

“Anh biết đấy, tôi rành chút bàng môn tà đạo, thật ra cái người tên Lục Nam Thâm kia là đồng môn với tôi, mà anh ấy còn tà đạo hơn cả tôi nữa.”

Đại Ương quả nhiên là một người thông minh, nói chút đã tỉnh ngộ, suýt chút nữa thì nước mắt nước mũi chảy tèm lem, ra sức hỏi Hàng Tư có phải mình bị Lục Nam Thâm chơi ngải rồi không? Phải làm thế nào?

Hàng Tư đã có kế sách đối phó. “Chưa đến mức chơi bùa ngải, sau này gặp anh ấy cứ đi đường vòng là được.”

“Tôi làm vậy coi như đã cắt đứt được ân oán của hai anh.” Cuối cùng Hàng Tư tự tổng kết cho mình một câu: “Tránh để mối thù này liên miên không dứt.”

Lục Nam Thâm không giận mà bật cười: “Làm vậy rất tốt.”

Nhắc đến còi uống máu, Hàng Tư liền nổi hứng, đặc biệt là sau khi đã xác định được Lục Nam Thâm từng dùng nó để khống chế người khác.

“Anh đã làm lại đúng với tỷ lệ 1:1 ư?”

Lục Nam Thâm nhìn chăm chú chiếc còi uống máu, ánh mắt không có quá nhiều phấn khích, sự thoải mái ban nãy đã biến đi đâu mất, anh khẽ gật đầu, đã hoàn thành việc dựng lại với tỷ lệ 1:1.