Hàng Tư từng gặp Trần Lẫm, cho dù anh ta có ẩn nấp trong đám đông, Hàng Tư cũng dám chắc có thể nhận ra được anh ta. Đối với cô mà nói, tuy cô chỉ mới gặp Trần Lẫm vài lần, nhưng cảm giác nghẹt thở và căng thẳng mà anh ta mang tới cho người khác lại cực kỳ khủng khϊếp.
Thế nên Hàng Tư cảm thấy, chỉ cần camera ghi lại được hình ảnh của Trần Lẫm, chỉ dựa vào cảm giác Hàng Tư cũng có thể nhận ra hắn ta.
Vậy mà cô đã phải thất vọng.
Đã nhìn những tư liệu hình ảnh của camera giám sát kỹ tới mức hoa cả hai mắt nhưng Hàng Tư vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Lẫm, thậm chí ngay cả một bóng người đáng nghi cũng không có. Những cái bóng đi qua đi lại người lớn thì ưỡn ngực thẳng lưng, trẻ con thì chạy nhảy nô đùa, thậm chí cả trường hợp cải trang cũng không nhìn thấy.
“Đáng lẽ phải lắp camera an ninh ở con ngõ đó từ lâu rồi.” Đội trưởng Điền cảm thán.
Lúc trước anh ta luôn cảm thấy khu vực đó chẳng có ai đi qua đi lại, có đường lớn để đi ai lại chọn ngõ hẻm? Nói chi tới việc đó còn là khu vực tập kết rác thải, qua đó ngửi mùi rác hay sao?
Bây giờ ngẫm lại, bất kỳ một sự chủ quan khinh suất nào cũng không thể tồn tại. Đây này, giờ thì đã rắc rối xuất hiện.
Hàng Tư nhíu chặt mày, hỏi lại đội trưởng Điền tình hình hiện trường.
Đội trưởng Điền nói: “Một điểm có thể chắc chắn là có dấu vết đánh lộn. Đồ đạc xung quanh bị người ta đá lung tung, trên bức tường của con ngõ cũng có dấu dao sượt qua. Nhìn như thế đối tượng quả thực đã xuất hiện với một khí thế hùng hổ, hơn nữa là đến có mục đích.”
Trần Lẫm giỏi dùng dao.
Lòng Hàng Tư nặng trĩu.
“Sau khi đâm nạn nhân, hung thủ có ba tuyến đường có thể bỏ chạy. Hoặc là chạy ngược về đường cũ, hoặc là xuyên qua ngõ tối tới một ngõ vắng hơn để rời đi. Ngõ tối chia làm hai ngả trái phải, thế nên hung thủ có hai hướng để lựa chọn.”
Đội trưởng Điền đã tìm hiểu và làm rõ kết cấu của toàn bộ các ngõ từ lâu.
Về việc này Hàng Tư cũng biết, những con ngõ phía sau quán trọ cô cũng thông thạo. Khi đội trưởng Điền nói tới ba con đường đó, trong đầu Hàng Tư cũng nhanh chóng có ấn tượng.
Cô nhìn những tư liệu hình ảnh trước mặt, không nhìn thấy Trần Lẫm tới, cũng không nhìn thấy Trần Lẫm đi.
Không có bất kỳ thu hoạch gì, khi chuẩn bị đi khỏi Sở Cảnh sát tâm trạng của Hàng Tư bỗng nặng trĩu.
Đội trưởng Điền cũng không phải là người vô tâm vô tính, anh ta gọi giật Hàng Tư lại lúc ở cửa Sở Cảnh sát.
Buổi trưa hôm nay trời lại đẹp lạ thường, ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu. Đội trưởng Điền bị quầng sáng ấy chiếu rọi, lại càng khiến cho quầng thâm trên hai con mắt anh ta trở nên rõ nét.
Nhưng những lời anh ta hỏi rất thẳng thắn: “Hàng Tư, hôm nay cô tới Sở Cảnh sát tìm tôi, không chỉ để xem camera chứ?”
Hàng Tư đón ánh nắng nhìn anh ta, ngập ngừng không nói.
Đội trưởng Điền kéo cô lùi vào trong góc, giọng nói hơi hạ thấp xuống một chút: “Trong quá trình kiểm tra sàng lọc các đoạn băng trong camera, cô không hề tìm người nào đó có hành tung đáng ngờ, mà đang tìm những người có chung một phom dáng là cao to. Nói một cách khác, cô đang tìm mặt.”
Sau khi khoanh vùng một bóng người, cô sẽ phóng to nó lên, sau khi quan sát thật tỉ mỉ mới loại trừ nghi vấn.
Hàng Tư nói: “Chẳng phải các anh đã phác họa chân dung sao?”
“Bức chân dung phác họa đó chẳng khác gì một mảnh giấy lộn cả. Lúc đó cô cũng có mặt, có lẽ cô cũng hiểu là Lục Nam Thâm không hề cung cấp được quá nhiều đặc điểm gương mặt của đối phương, ngoài vết sẹo trên mặt.” Đội trưởng Điền nói trúng tim đen: “Cô đừng nói với tôi, cô đang tìm vết sẹo trong clip đấy nhé.”
Hàng Tư trầm mặc không nói gì.
Thấy vậy đội trưởng Điền thở dài: “Được rồi, tôi cũng không ép cô, cô nghĩ ra chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Qua tiếp xúc, anh ta cũng hiểu tính khí của Hàng Tư, cô đã muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, cô mà không muốn nói có cạy miệng cô cũng không mở lời.
Anh ta đang định cất bước đi về, Hàng Tư bỗng gọi giật anh ta lại: “Đội trưởng Điền.”
Đội trưởng Điền dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Hàng Tư hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Anh hãy điều tra về Kiều Uyên đi, Trần Lẫm chính là tay chân bên cạnh Kiều Uyên.”
***
“Kiều Uyên” – Dù lúc nào gọi cái tên này lên, đều như có một lưỡi dao cứa qua cổ họng Hàng Tư, dâng trào một cơn đau bỏng rát.
Một người đã chết bên kia đại dương, vậy mà tay sai đắc lực của anh ta lại vượt cả đại dương trở về Trung Quốc, những chuyện sau đó Hàng Tư nghĩ cũng không dám nghĩ. Dường như chỉ cần nghĩ về dù chỉ một chút thì một cuộc sống tạm gọi là bình yên và tự do của cô hiện tại sẽ bị vỡ tan tành.
Từ Sở Cảnh sát về tới quán trọ phải đi qua phố đi bộ.
Ngày nắng đẹp, người trên phố cũng đông. Các đôi nam nữ mặc Hán phục tươi cười đi ngang qua. Có người chụp ảnh, có người ăn uống, có người mua đồ. Những sạp hàng la liệt các hoạt động, vang vọng tiếng mời chào. Những nét vẽ nguệch ngoạc đầy màu sắc trên bức tường cũ, những tấm poster phong cách cổ trang, mùi thơm của bánh mỳ nướng mới ra lò xen lẫn cùng mùi hương cà phê nồng nàn…
Hàng Tư như bị người ta đẩy đi, tiến dần về phía trước. Sau khi đội trưởng Điền hỏi sơ qua một số vấn đề có liên quan đến Kiều Uyên, cho dù chỉ mới nhắc đến một chút chút, mà Hàng Tư như vừa đã lịch kiếp thêm một lần nữa vậy.
Cô không nói với đội trưởng Điền về quá khứ giữa mình và Kiều Uyên, chỉ kể lại một số chuyện đã xảy ra tại Trung Quốc.
Kiều Uyên từng xuất hiện ở trường của cô, có thể tìm kiếm men theo tuyến này.
Sau đó Hàng Tư đi vào con ngõ khuất, né tránh những ồn ào náo nhiệt. Con ngõ này ngoằn ngoèo như ruột dê, đi thẳng ra ngõ tối, nơi Lục Nam Thâm gặp chuyện.
Khu vực này hẻo lánh tới mức độ nào?
Chính là từ khi vụ án xảy ra tới bây giờ, không cần cố gắng bảo vệ nhưng hiện trường vẫn được giữ nguyên vẹn như ban đầu.
Hàng Tư tỉ mỉ nhìn những dấu vết được để lại trên bức tường cũ, một vết xước rất dài, có thể thấy lực và cường độ của bàn tay quả thật người thường không thể có được. Có lẽ là Trần Lẫm đã cầm dao găm, mùi dao chống lên tường từ từ ép sát, còn Lục Nam Thâm thì sao?
Cô quan sát những thứ nằm hỗn loạn dưới chân tường, có thể là bị giẫm, có thể bị đá phải…
Trần Lẫm dồn ép từng bước, Lục Nam Thâm lùi dần từng bước.
Nghĩ tới cảnh đó đó, trái tim của Hàng Tư cũng thắt lại, đồng thời cũng dâng lên một cảm xúc căm phẫn không tên.
So với Trần Lẫm hay Kiều Uyên, Lục Nam Thâm dù có biết chút võ vẽ thì chẳng qua cũng chỉ là một công tử nhà giàu, thậm chí có thể nói là một công tử yếu ớt. Trần Lẫm lại nhẫn tâm gϊếŧ chết một cậu thanh niên sức trói gà không chặt.
Hàng Tư âm thầm cuộn chặt tay lại.
Bất thình lình, cô cảm thấy phía sau có gì khác thường.
“Ai?”
Hàng Tư quay phắt đầu lại.
Sau lưng là con ngõ bí bách, có thể nhìn đến tận cùng, không một bóng người.
Chẳng hiểu sao Hàng Tư lại cảm thấy lạnh gáy.
Không có quá nhiều nắng chiếu được vào đây, thế nên ngoài đường rực rỡ sáng sủa bao nhiêu thì nơi đây cô tịch, âm u bấy nhiêu. Thậm chí còn có những khoảng bóng râm lớn, lơ lửng giữa không trung, như những bóng ma đè lên nhau giữa ban ngày. Chẳng trách rất nhiều người thà đi vòng đường chính cũng không muốn đi ngõ tối.
Không có ai.
Nhưng Hàng Tư cảm thấy cảm giác ban nãy của mình không sai, có người đang theo dõi cô.
Tuy không có thính giác nhạy bén như Lục Nam Thâm nhưng cảm giác của cô thì không thể sai được.
“Ai đang ở đó, ra đây đi.” Hàng Tư nghiêm giọng quát.
Cô đứng sát tường, lưng gần như dựa vào tường, như vậy tầm mắt có thể quan sát hai bên trái phải. Khi gặp tình cảnh nguy khó, điều cấm kỵ nhất là để hở lưng, khi cần thiết luôn phải đặt bản thân vào một vị trí có lợi.
Không ai xuất hiện.
Hàng Tư áp hai tay lên tường tỉ mỉ cảm nhận, quả thực không có ai.
Nhưng ban nãy là gì nhỉ?
Cô rõ ràng có một cảm giác mãnh liệt.
Đang hồ nghi thì di động đổ chuông.
Cô không để chuông, chỉ có những tiếng rung “rẹt rẹt”.
Sau khi bắt máy, đầu kia là giọng một cậu nhóc, sốt sắng nhưng lại không dám nói to, nghe là biết nó vừa tranh thủ tìm được một lúc tiện để gọi điện thoại cho cô.
“Chị Tư, chị mau tới bệnh viện đi, Đại Ương gọi theo cả đám bọn em cùng tới bệnh viện để tìm tên họ Lục đó tính sổ. Thật ra em cũng không muốn đến đâu…”
Một giây sau, cuộc gọi đã bị Hàng Tư ngắt ngang.
***
Đại Ương mà thằng nhóc kia nói tới chính là người đàn ông họ Vương tối hôm đó bị Lục Nam Thâm dọa cho cuống cuồng bỏ chạy, cũng là một phần tử trẻ trâu, vừa bước chân vào xã hội nên chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất. Nhưng tối đó bị đe nẹt như thế, sau khi về nhà ngồi ngẫm lại, anh ta cảm thấy thể diện của mình đã bị mất sạch rồi.
Đại Ương là người vùng này, bên cạnh có rất nhiều bạn bè thân thiết từ nhỏ, nghe nói người anh em của mình bị người ta hăm dọa, cả đám rất tức giận, lập tức ầm ĩ đòi tới quán trọ tìm thằng nhóc đó trút giận thay cho bạn mình.
Thổ công thổ địa lẽ nào lại bị một tay từ nơi khác đến bắt nạt?
Kết quả họ tới quán trọ lại nghe tin thằng nhóc đó nhập viện. Ha, đúng là thiên thần tỷ tỷ nào đó đã mở mắt. Cả đám lại chuyển hướng sang bệnh viện.
Nói là cả đám, thật ra tính cả Đại Ương tổng cộng chỉ có bốn người đi vào bệnh viện, những người khác không đi vào mà ở lại bên ngoài tòa nhà bệnh viện, một trong số những người ở lại đã khẩn trương gọi điện báo tin cho Hàng Tư.
Hai phe trong phòng bệnh đều chưa rõ về thế lực của nhau.
Phe có Đại Ương đi đầu khí thế bừng bừng, mắt ai nấy đều lộ những tia hung dữ. Còn phe của Lục Nam Thâm thì… chỉ có mình anh.
Niên Bách Tiêu vừa xuống dưới nhà mua cà phê, đám người này đã xuất hiện ngay sau đó.
Lục Nam Thâm nằm dựa vào đầu giường, laptop đặt trên tủ đầu giường, anh đang nghịch đoạn xương lợn vòi trong tay. Đã vào giai đoạn chế tác rồi, thế nên dù Đại Ương có dẫn người vào phòng, anh cũng không buồn ngước mắt, tay vẫn không dừng.
Đại Ương đè giỏ hoa quả lên máy tính, đang định buông tay thì nghe Lục Nam Thâm nói một câu: “Laptop của tôi cấu hình cao, đắt lắm đấy, đè hỏng anh phải đến ối tiền đấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng và từ tốn.
Nhưng lại đủ khiến Đại Ương biến sắc mặt, không buồn suy nghĩ, lập tức xách giỏ hoa quả đặt sang bên cạnh giường.
Anh ta nghĩ bụng: Shit, đến đánh nhau còn phải mua thêm một giỏ hoa quả giả vờ đi thăm bệnh nữa.
Bấy giờ Lục Nam Thâm mới hơi ngước mắt lên, có vẻ giật mình: “Á, nhiều người quá vậy?” Sau đó anh lại liếc nhìn giỏ hoa quả bên cạnh, tỏ ra khó hiểu: “Sao phải khách khí thế?”
“Mẹ kiếp, mày nghĩ tao muốn mua cho mày à! Ông không tới đây thăm người ốm!”
Không có Hàng Tư ở đây, Vương Ương cũng không cố tình sắm vai một người nho nhã, một người văn hóa có EQ rất cao nữa.
Lục Nam Thâm cẩn thận đặt mảnh xương qua một bên, rồi lại bỏ các dụng cụ đẽo còi vào trong hộp dụng cụ. Vương Ương nhíu mày nhìn người đang nằm trên giường bệnh, rồi ra hiệu bằng ánh mắt với ba người bạn xung quanh.
Một trong số ba người đó đang định tính sổ thì nghe thấy Lục Nam Thâm “ồ” một tiếng, chào hỏi rất lịch sự: “Ồ, các anh ngồi đi, đứng thế không mệt sao?”
Căn phòng độc lập nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tất cả đều đứng hết quả thật có hơi chật chội.
Vương Ương đang định ngồi thì chợt phản ứng lại, lạnh lùng quát: “Mày nghĩ ông đây đến thăm người ốm thật đấy à? Họ Lục kia, hôm nay tao đến để đấm mày!”
Anh ta sát lại gần anh, nhìn từ trên cao xuống, cười khẩy: “Nhóc con, mày ghê gớm lắm cơ mà? Bây giờ thì sao?”
Anh ta giơ tay vén chăn lên, vỗ vào vị trí anh bị thương: “Ha, nghe nói vết thương rất sâu, đại ca nào ngứa mắt mày trút giận hộ tao vậy?”
Lục Nam Thâm để mặc cho anh ta động vào vết thương của mình, không phản kháng, ngồi yên ở đó nhìn anh ta chằm chằm. Lát sau anh nói: “Vết thương của tôi đã được lập thành án rồi, không còn là tranh chấp dân sự nữa. Anh mà làm tôi bị thương nặng thêm, anh tự gánh chịu hậu quả.”
Vương Ương vẫn đang ngứa đòn đập tiếp vào vết thương, nghe xong câu này lập tức thu tay về.
Người bạn sau lưng bừng bừng lửa giận, tiến lên lớn tiếng hỏi giọng hào sảng: “Nhóc con, mày chán sống rồi phải không? Mày không đi nghe ngóng xem Vương Ương là ai? Mày dám hù dọa anh ấy? Mày coi những anh em phía sau anh ấy là bù nhìn phải không?”
Khí thế đó… tuyệt.
Hoàn toàn bắt chước khi thế của những đại ca xã hội đen.
Với khí thế này, muốn không bị dọa đến khờ cũng khó.
Lục Nam Thâm mỉm cười, giữ nguyên thái độ từ tốn phép tắc, hỏi một câu đầy chân thành: “Vậy phiền anh cho tôi hỏi một câu, Vương Ương là ai vậy?”