Mùa hè trời sáng sớm hơn.
Ngoài cửa sổ chỉ vừa mới có chút ánh sáng, Hàng Tư đã tỉnh rồi. Khoảnh khắc mở mắt ra cô hơi ngẩn người, còn tưởng mình đang ở trong quán trọ, một giây sau mới có cảm giác sai sai, trên ga giường và chăn đệm đều có một mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Cô ngồi phắt dậy nhìn quanh…
Cô đang nằm trên giường bệnh, còn Lục Nam Thâm thì ngủ trên ghế gấp, đầu gối mấy bộ quần áo thay giặt được gấp gọn gàng.
Hàng Tư choáng váng, tối qua ngủ kiểu gì cô hoàn toàn không biết, ngược lại giấc mơ u ám bao nhiêu, cô lại nhớ rất rõ ràng.
Cũng không biết vì sao, hơn nửa năm qua cô vẫn ngủ rất bình yên mà dạo gần đây lại liên tục mơ thấy ác mộng.
Lục Nam Thâm nằm ngửa trên chiếc giường gấp. Vết thương dưới bụng buộc anh chỉ được nằm đúng một tư thế.
Nói thế nào nhỉ?
Tức là ngủ rất bình yên.
Hàng Tư biết tính từ này nghe có hơi kỳ lạ, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại nghĩ đến từ này. Anh yên tĩnh nằm ở đó, đôi mày dãn ra thoải mái, hơi thở đều đặn, đẹp như một vạt ánh trăng sáng vậy.
Dù ai nhìn thấy anh cũng đều sẽ cảm thấy tâm mình được tĩnh lặng trở lại, giống như mọi vạn vật trên thế gian đều đã say ngủ, bình yên, nhẹ nhàng.
Hàng Tư cảm thấy nếu có kiếp trước kiếp sau, thì kiếp trước Lục Nam Thâm chắc chắn không phải người. Cho dù đã sống ở thời hiện đại, ở anh vẫn toát lên sự thanh tao, không nhuốm bụi trần, giống hệt như thần trên núi, tiên trong tranh, thuần túy, tươi đẹp đến hư ảo.
Cô rón rén đi tới bên cạnh giường gấp. Giường thấp, cô bèn cúi gập người xuống, gần như gọi anh bằng tiếng thở: “Lục ~ Nam ~ Thâm ~”
Lục Nam Thâm không mở mắt ra, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Đấy, xem ra ban nãy đã đánh thức người ta dậy rồi.
Nằm trên một chiếc giường nhỏ như thế này e là cũng khó ngủ, Hàng Tư áy náy vô cùng.
Lục Nam Thâm từ từ mở mắt ra, quay mặt về phía cô.
Phía đường chân trời bình mình vừa ló dạng, những tia sáng ban mai còn chưa tỏ hẳn, chỉ có những quầng sáng nhạt lơ đãng di chuyển giữa bốn con mắt đang nhìn nhau, tất cả đều vô thanh như cuộc đời tĩnh lặng.
Cho dù anh đã lên tiếng nói, giọng cũng trầm và dịu, không hề phá hoại sự yên tĩnh ấy nửa phần.
“Không phải em làm tôi tỉnh giấc, tại mấy hộ lý trực đêm nói chuyện với nhau.”
Hàng Tư dỏng tai lắng nghe, dĩ nhiên là cô không nghe thấy. Nếu để cô nghe vào lúc này thì xung quanh đang tĩnh lặng như tờ.
Cô cũng không đứng dậy mà vẫn ngồi xổm ở đó: “Các hộ lý nói chuyện gì?”
“Nói chuyện thay thuốc cho các bệnh nhân.”
Hàng Tư ồ lên một tiếng, sau đó đợi thêm một lát không thấy anh tiếp lời, mới hỏi: “Rồi sao nữa?”
Sao nữa ư?
Lục Nam Thâm hơi sững sờ, không ngờ cô còn có hứng thú với chuyện này nữa. Nhưng anh nào biết không phải là Hàng Tư có hứng thú với chủ đề này, cô chỉ đang lưu luyến bầu không khí hiện tại. Cô là một người rất mâu thuẫn, sợ cô đơn nhưng cũng sợ ồn ào.
Giống như bây giờ là rất ổn, không quá ồn ào huyên náo nhưng vẫn có người bầu bạn.
Thấy Hàng Tư vẫn đang đợi trả lời, Lục Nam Thâm nhất thời có chút ngập ngừng, lát sau anh nói nhẹ nhàng: “Họ đang bàn luận về vóc dáng của các bệnh nhân nam.”
Hàng Tư nhịn cười: “Cũng bàn luận về anh phải không?”
Chút ngượng ngập lướt nhanh qua đôi mắt Lục Nam Thâm, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ừm.”
“Họ nói sao?”
Lục Nam Thâm nhìn cô không nói năng gì.
Hàng Tư nghĩ là anh ngại nói, người này trông vậy mà da mặt rất mỏng. “Chắc anh là người có dáng chuẩn nhất trong số bệnh nhân nam của tầng này rồi, tôi cảm thấy mỗi lần tôi thay thuốc cho anh, cô hộ lý đứng bên cạnh chỉ chực chảy nước miếng.”
Giống như đang có một chiếc bánh gato bày sẵn ra ở đó, ngon lành ngọt lịm có ai thấy lại không thèm thuồng?
Lục Nam Thâm mỉm cười không nói.
Nhưng thật ra đám hộ lý ấy trong lúc trực ban còn trò chuyện riêng tư lộ liễu hơn thế. Có lẽ họ cũng thân thiết, lại là con gái nên chẳng giấu nhau chuyện gì. Họ bàn tán với nhau xem bệnh nhân nam nào đẹp trai, dáng ai chuẩn hơn. Khi nhắc đến Lục Nam Thâm, họ dĩ nhiên không tránh khỏi khen nức khen nở, sau đó một trong hai người hộ lý nói: “Lần đầu tiên chẳng phải tôi là người xử lý vết thương cho cậu ấy sao, dáng chuẩn lắm, đặc biệt là chỗ đó… to phết.”
Người còn lại cười xấu xa: “Chỗ nào to phết?”
“Thì chỗ đó đó.”
“Cứ làm như cô được nhìn tận mắt rồi vậy.”
“Tôi vô tình chạm phải, tôi cảm nhận được chứ.”
“Thấy người ta đẹp trai nên cố tình đúng không?”
“Tôi nào có, tôi có đạo đức nghề nghiệp lắm đấy, trong mắt bác sỹ làm gì có nam và nữ.”
“Không có nam và nữ mà cô còn cảm nhận được? Vả lại cô phán đoán kiểu gì? Người đang bị thương mà vẫn có thể… rõ ràng vậy ư?”
“Không phải, chúng ta cũng tiếp xúc không ít bệnh nhân rồi, về phương diện này có khi chỉ cần dùng mắt thường cũng phán đoán ra được.”
Hai người họ thì thầm rồi cười khúc khích với nhau, rõ ràng chỉ đang mượn chủ đề này để thời gian trôi qua nhanh hơn, sau đó cũng bắt đầu nói về chuyện trang điểm và chăm sóc da. Rõ ràng các cô gái hứng thú với chủ đề này hơn, bởi vì từ đó về sau họ chỉ nói về việc đánh nền sao cho đẹp, rồi quần áo nhà nào mới ra sản phẩm.
Lục Nam Thâm đã tỉnh vào lúc họ nói về mình có to hay không…
Sau đó bây giờ tới Hàng Tư hỏi anh.
Anh đâu thể nào thành thật trả lời phải không, nghĩ bụng: Em suy nghĩ quá đơn thuần rồi.
Cũng may Hàng Tư không gạn hỏi tới cùng, có lẽ cô cũng đã tới giới hạn. Cô lại hỏi anh: “Anh giúp tôi lên giường à?
Hỏi xong cô bỗng cảm thấy kỳ lạ, liên tục xua tay: “Không phải, ý của tôi là…”
“Tôi bế em lên giường.” Lục Nam Thâm mỉm cười.
Á…
Đầu tiên Hàng Tư sững sờ, sau đó có chút căng thẳng: “Vết thương của anh thế nào rồi?”
Lục Nam Thâm cười, nói rằng mình không sao.
“Không được không được, để tôi xem nào.” Nói rồi, Hàng Tư định vén vạt dưới chiếc áo bệnh nhân của anh lên.
“Thật sự không cần đâu.” Lục Nam Thâm muốn ngăn cản.
Hàng Tư không hiểu: “Anh còn khách sáo với tôi làm gì? Không để tôi xem, có phải vì vết thương rỉ máu rồi không?” Nói rồi cũng không để tâm tới sự phản đối của anh, cô vẫn vén vạt áo anh lên xem xét tình hình.
Thật ra Lục Nam Thâm cũng không hiểu mình đang bứt rứt chuyện gì.
Chuyện thay thuốc đều do Hàng Tư phụ trách, về lý mà nói cô xem một chút cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng Lục Nam Thâm luôn có cảm giác kỳ quái trong lòng, đặc biệt là lúc này chiếc giường gấp rất thấp, không gian không quá sáng, anh chỉ hơi cúi đầu là có cảm giác mặt cô đang vùi dưới bụng anh…
Lục Nam Thâm cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên, bụng dưới cũng căng ra trong chốc lát.
Anh đưa tay gạt cô một cái: “Thật sự không sao mà.”
Nhưng anh quên mất Hàng Tư đang ngồi xổm, để nhìn vết thương của anh cô hơi nhón chân lên, trong lúc trọng tâm không vững đã bị anh gạt ngã. Thấy vậy Lục Nam Thâm cả kinh, không suy nghĩ gì lập tức đứng dậy đỡ cô: “Xin lỗi em.”
Nhưng hành động đó động đến vết thương, khiến anh đau đớn chau mày.
“Anh đừng cử động.” Hàng Tư vội vàng tiến tới đỡ anh.
Lục Nam Thâm đứng yên tại chỗ một lát, cơn đau dịu dần, anh mới hỏi nhỏ: “Ban nãy em bị ngã có đau không?”
“Có gì đâu, tôi da thô thịt ráp mà. Anh đấy, anh nói xem, ban nãy anh khách khí với tôi làm gì chứ? Có phải tôi chưa từng nhìn thấy vết thương của anh đâu.” Hàng Tư chậm rãi dìu anh đi về phía giường bệnh: “Bây giờ sao rồi?”
“Không sao, đâu có yếu đuối đến thế.”
Hàng Tư nghĩ bụng, thật ra cũng yếu đuối lắm đấy.
Vừa ngồi lên giường, cô hộ lý bèn đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh ấy cô ta nói: “Dậy sớm quá vậy? Vừa hay, đo thân nhiệt nào.”
Lục Nam Thâm quen với giọng cô ta.
Chính là người nói anh to phết đó…
***
Ăn sáng xong, Hàng Tư về quán trọ trước.
Niên Bách Tiêu mang đồ ăn sáng tới.
Sáng sớm, anh ấy đã cưỡi con mô tô nhỏ của ông chủ quán trọ ra chợ mua đồ có sẵn, rồi cưỡi nó đến bệnh viện, đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi. Cung đường từ quán trọ tới bệnh viện cũng không quá xa, đi xe máy vừa tiện lại không tắc đường, chỉ mỗi việc phải đội mũ bảo hiểm là phiền toái.
Màu sắc không có vấn đề gì, màu xanh dương, chỉ là trên chóp mũ treo thêm một con Teletubbies.
Ông chủ nói đây là bộ phim ông ấy xem từ nhỏ, là tuổi thơ của ông ấy. Niên Bách Tiêu không biết phim này, tuổi thơ của anh ấy chẳng có “Tele”, càng không có “tubby”.
“Cậu chẳng nương tay chút nào, với Hàng Tư.” Niên Bách Tiêu rửa cho anh một chùm nho, thấy anh không có hứng thú ăn uống gì, anh ấy tự ăn luôn, không quên nói lại chuyện hôm qua.
Anh ấy bổ sung thêm một câu: “Cậu dùng cô ấy.”
Lục Nam Thâm đang điều chỉnh những bước cuối trong thiết kế của còi uống máu: “Tối qua tôi không bắt cậu phục vụ, cậu coi như được ngủ ngon rồi còn gì?”
“Tôi muốn nhưng chưa đến lượt tôi.” Niên Bách Tiêu nhả vỏ nho: “Tối qua tôi quay về xem, cô bé đã mệt đến thϊếp đi rồi, tôi cũng đâu thể chiếm giường.”
“Coi như cậu biết điều.”
“Nhưng mà, một mình tôi phục vụ cậu là được rồi.” Niên Bách Tiêu nhấn mạnh: “Nếu kẻ đó còn tới nữa, tôi còn giúp cậu đấm hắn ta được.”
Người đó.
Lục Nam Thâm chợt chậm lại.
Trần Lẫm.
Đó vẫn là một mối phiền phức tiềm tàng.
Niên Bách Tiêu thu dọn chỗ rác lại, tiện thể hỏi một câu: “Nhưng mà tối này cậu còn dùng cô ấy không?”
Lục Nam Thâm: …
***
Trở về quán trọ, Hàng Tư cũng chẳng kịp nghỉ ngơi, sau khi tắm rửa xong, cô lại hóa thân thành một “trái đào” biết đi, tới tìm đội trưởng Điền. Nửa năm nay, việc cô lui tới Sở Cảnh sát đã là chuyện thường tình, hôm nay giúp việc này, ngày mai hộ việc kia, xong việc lại còn phải tới đó cho lời khai, bút lục nữa.
Mọi người cũng đã quá quen mặt cô, thấy cô còn chủ động chào hỏi: “Hôm nay cô Hàng lại tới à.”
Cô đi dạo ở đây như nhà mình vậy.
Lục Nam Thâm bị đánh lén, đội trưởng Điền rất quan tâm, dù sao anh cũng là người có liên quan đến vụ án Báo săn. Các thành viên của đội điều tra trong khách sạn đều đã lần lượt rời đi, duy chỉ có Lục Nam Thâm vẫn lần mò ra manh mối, kết quả giờ lại bị đâm, đội trưởng Điền không coi trọng được sao?
Thế nên ngay từ đầu anh ta đã coi quán trọ là trung tâm, camera giám sát tại các đường xung quanh đó đều được lấy về kiểm tra.
Hàng Tư vừa nhìn thấy đội trưởng Điền liền kêu lên: “Anh có cả quầng thâm rồi.”
Lại không nữa?
Chỉ cần trở về Sở Cảnh sát là đội trưởng Điền lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn lâu đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma. “Rõ lắm sao?”
Hàng Tư rút một chiếc gương nhỏ từ trong túi, mở ra, dí sát vào mặt anh ta. Đội trưởng Điền mượn gương chỉnh trang lại mấy lọn tóc. “Tôi thấy vẫn ổn mà.”
“Vẫn ổn tức là anh nhìn chưa đủ tập trung rồi.” Hàng Tư cười mỉm: “Thế này đi, để tôi phụ anh, cùng xem với anh nhé.”
Sao đội trưởng Điền không rõ mấy chiêu trò của cô?
Anh ấy phá lên cười mấy tiếng, chỉ tay vào cô: “Cho dù để cô xem, lẽ nào cô còn có bản lĩnh vẽ ra điều không có?”
“Câu này của đội trưởng Điền có ý gì vậy?”
Đội trưởng Điền cũng không giấu cô, anh ta dẫn cô tới trước máy tính, lấy tài liệu bên trong ra, toàn bộ là các clip trong camera giám sát. Anh ta mở một trong số đó lên, các kiến trúc trong hình đều là quán trọ và các nhà xung quanh quán trọ.
“Đây là chiếc camera gần với ngõ sau nhất, còn là camera do chính ông chủ nhà cô lắp đặt. Tôi đã sàng lọc tất cả các con đường xung quanh, không hề nhìn thấy có người nào khả nghi xuất hiện trước camera trong khoảng thời gian đó.”
“Hay là, chúng ta lọc lại một lần nữa đi, anh cũng…” Hàng Tư chỉ tay vào mắt anh ta: “Nghỉ một chút đi? Thật ra rất rõ ràng mà, đến lúc anh về nhà đi họp phụ huynh cho Đá Nhỏ sẽ bị đám bạn học của thằng bé cười chê đấy.”