Là một phản ứng sinh lý trực tiếp nhất.
Khoảnh khắc cơ thể mềm mại của cô nằm trong lòng anh, khao khát anh dành cho cô bỗng dâng trào như sóng cả, thậm chí còn có vài lần anh kích động tưởng như muốn nuốt chửng lấy cô.
Ngón tay của Lục Nam Thâm nhẹ nhàng dịch chuyển xuống dưới, men theo đường cong sống mũi của cô vuốt xuống tận dưới cằm, khi gần chạm tới môi cô, anh mơ hồ bắt được một âm thanh.
Tiếng bước chân, ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh, càng lúc càng gần hơn.
Lục Nam Thâm từ tốn, chậm rãi thu ngón tay về, siết chặt tay lại, buông xuống. Nhưng anh không di chuyển vị trí của mình ngay mà vẫn ngồi đó yên lặng quan sát một Hàng Tư đang ngủ, trong đôi mắt là những tia sáng hiền hòa, giống như ánh trăng từ ngoài cửa sổ xâm nhập vào đây vậy.
Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa phòng, không đi vào, người đến cứ đứng yên trước cửa.
Lục Nam Thâm cũng không quay đầu, nghe tiếng bước chân cũng biết là ai rồi.
Rất nhanh, tiếng bước chân đó lại rời đi.
Lục Nam Thâm thận trọng né tránh vết thương, hơi rướn người lên một chút. Gần cô hơn rồi, hơi thở của cô liền quấn bện lấy hơi thở của anh.
Vẫn là mùi đào ngọt ngào.
Mỗi lần dùng xong loại sữa tắm này, cô đều chau mày oán thán, nói chẳng hiểu người thiết kế ra chai sữa tắm này nghĩ gì, sao có thể thiết kế một thứ mùi ngọt lợ đến mức này chứ. Anh cảm thấy cô là một cô gái cực kỳ thích tắm rửa, ngày nào cũng có thể tắm rửa khoảng hai, ba lần, mùi đào trên người không bao giờ tan biến hết.
Khi được hỏi vì sao không thích mùi đào lại cứ dùng mãi chai sữa tắm đó, cô tỏ ý rằng một cái chai to như thế đâu thể lãng phí được, đúng không?
Lục Nam Thâm không quá kén chọn về mùi hương, nhưng ít nhiều anh cũng cảm thấy một mùi ngọt sắc như mùi đào quả thực không thích hợp với cô gái này. Cô không phải mẫu con gái dịu dàng, e ấp, ngọt ngào, khi nói chuyện còn cố tình bẹt giọng làm nũng. Cô xinh đẹp, một vẻ đẹp hơi xa cách và lạnh lùng, đẹp mà không biết mình đẹp, nói năng hay cư xử cũng rất mạnh mẽ, dứt khoát, tính cách có phần giống nam giới.
Nói chuyện thẳng tuột nhưng lại tốt tính, sợ phiền toái nhưng lại có thể vì bạn bè mà đâm vào những chuyện rắc rối, quan tâm tới người ta lại không muốn người ta biết, một kiểu mạnh miệng yếu lòng điển hình.
Chỉ có điều ở cô ẩn chứa bí mật gì?
Vì sao lại khó tìm hiểu về cô như vậy?
Bí mật của cô liên quan đến Kiều Uyên ư?
Em rốt cuộc, từng trải qua chuyện gì vậy?
***
Hàng Tư ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, rất lạnh lẽo thanh mát, nhưng lại có một bàn tay dịu dàng vỗ về mình và mang theo mùi hương của nắng.
Cô dần dần chìm vào giấc mơ.
Trong mơ có rừng cây có ánh nắng. Cô và các bạn cùng ký túc, một nhóm sáu người cùng trèo lên núi Tây Hạnh, treo quẻ thẻ cầu phúc trên chính điện của ngôi thờ trên núi. Cô bạn Phương Sênh mỉm cười nhìn trộm quẻ cầu phúc của cô, sau khi nhìn thấy mấy chữ “Khỏe mạnh an khang, vạn sự như ý” trên quẻ thẻ thì lập tức bĩu môi, nói rằng còn tưởng cô có thể cầu một sợi chỉ đỏ se duyên phận ngàn dặm cơ.
Hàng Tư chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Đời người ngắn ngủi, mọi việc đều được như ý nguyện là điều khó có được nhất, há chẳng phải còn quý giá hơn tình yêu sao?”
Phương Sênh thì không nghĩ vậy. Cô ấy hất hàm về phía một chàng trai áo trắng đứng ngay gần đó: “Cậu mà định thanh tâm quả dục thì học trưởng biết phải làm sao? Ai mà chẳng nhận ra anh ấy thích cậu, có cậu mù thôi.”
Hàng Tư không đáp lại chủ đề này, mỉm cười nhìn qua thẻ cầu may của Phương Sênh. Phương Sênh cũng để yên cho cô xem, chẳng che giấu làm gì.
Trên thẻ viết: Chỉ mong một người hùng, nắm tay thương yêu.
Hàng Tư cười không dừng được, hỏi cô ấy người hùng nghĩa là thế nào?
Phương Sênh cũng không giải thích chi tiết được, chỉ nói: Tóm lại là nổi bật hơn người, dũng cảm một mình xông pha, không bị bó buộc bởi sách vở.
Hàng Tư ngẫm nghĩ: Hóa ra cậu thích lính cứu hỏa à?
Dọc đường về, họ bị hai chiếc xe bám đuôi, nhưng rất lộ liễu và ngang nhiên. Rất nhanh, chiếc xe dừng lại ở phía trước ngay gần đó, một người bước xuống từ một trong hai chiếc xe, quần Âu áo vest chỉnh tề, nhắm thẳng về phía Hàng Tư.
Học trưởng chặn trước mặt cô.
Nhưng người đó làm như không nhìn thấy, nói với Hàng Tư: “Anh Kiều muốn mời cô Hàng lên xe.”
Hàng Tư dĩ nhiên không muốn, cảm thấy thật vô lý đùng đùng.
Người đó nói thẳng thắn: “Cô Hàng không lên xe, xe của chúng tôi sẽ tiếp tục bám theo, cô thấy thế nào?”
Hàng Tư hết cách, cô bước lên chiếc xe phía sau theo chỉ dẫn của người đó.
Kiều Uyên cất công tới đây đón cô, Hàng Tư cảm thấy rất phản cảm đối với việc hắn nắm rõ lịch trình của mình. Nhưng Kiều Uyên lại nói: “Thời tiết không đẹp, núi Tây Hạnh nằm ở nơi hẻo lánh, mọi người chưa kịp ngồi lên xe buýt trở về thành phố có khi mưa bão đã tới rồi. Tôi lo cho em nên mới tới đây.”
Trong lúc hắn nói, đã có hạt mưa rơi ngoài cửa xe thật, hơn nữa còn rất gấp gáp.
“Em xem kìa.” Kiều Uyên mỉm cười.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập thẳng lên cửa kính xe, khiến người ta hoảng hốt.
Cô quay đầu lại nhìn Kiều Uyên, mãi lâu sau mới nói được một câu: “Cảm ơn anh Kiều, nhưng những quan tâm kiểu như thế này về sau không cần nữa đâu.”
Kiểu Uyên vẫn lịch thiệp như mọi khi, trịnh trọng, cao quý ngồi ở ghế sau. Nghe xong câu nói của cô, hắn cũng không tức giận, đôi mắt đằng sau chiếc kính gọng vàng chỉ ánh lên một nụ cười nhạt. Hắn nói: “Tôi từng nói tôi muốn theo đuổi em, nên sự quan tâm này là cần thiết.”
Cô thở dài: “Anh Kiều, lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi…”
“Em từ chối tôi, là vì tay học trưởng đó à?”
Cô sững người: “Dĩ nhiên là không, chẳng liên quan gì tới anh ấy cả.”
Kiều Uyên nhìn cô: “Em thích hắn?”
“Không…” Hàng Tư cảm thấy trong đôi mắt Kiều Uyên có một thứ rất sâu xa, rất u ám, khiến người ta mơ hồ cảm thấy bất an.
Nhưng Kiều Uyên bật cười: “Tôi đưa em về trường.”
Trong những ngày tiếp theo, mỗi ngày Hàng Tư lại được nhận một bó hoa tươi, có lúc còn kèm theo quà, khiến Phương Sênh nhìn thấy cũng phải lo lắng run rẩy, hỏi Hàng Tư: Anh Kiều này tán tỉnh con gái cũng chịu chơi quá nhỉ?
Một tuần sau, Hàng Tư nhận lời mời của Kiều Uyên, tới dự một bữa dạ tiệc.
Nhà hàng đã được bao trọn, mấy tay vệ sỹ đứng canh ngoài cửa, thậm chí phục vụ cũng chỉ được đưa đồ ăn cho vệ sỹ, rồi vệ sỹ bưng lên tận bàn.
Kiều Uyên giải thích với Hàng Tư rằng hắn sợ ồn ào, thế nên đành phải bao trọn.
Hàng Tư tới đây là có việc quan trọng để làm, cũng không quá quan tâm tới lời giải thích của hắn.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh Kiều, hôm nay tôi tới là để nói rõ ràng với anh, tôi không muốn làm bạn gái của anh, cũng phiền anh từ nay về sau đừng tặng quà cho tôi nữa.”
Cô lấy lần lượt từng món đồ trong túi xách ra: “Đây toàn là các loại trang sức anh từng tặng tôi, tôi không thể nhận, hôm nay tôi mang cả tới trả lại anh.”
Mỗi một món trang sức đều rất đắt giá.
Kiều Uyên từ tốn hỏi cô: “Em không thích mấy thứ này? Vậy em thích gì có thể nói với tôi.”
Cô nói: “Anh Kiều, không liên quan gì tới quà cáp. Anh có quyền theo đuổi, nhưng tôi cũng có quyền từ chối.”
Kiều Uyên trầm mặc giây lát, khẽ gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Hàng Tư vừa yên tâm được một chút đã nghe Kiều Uyên nói: “Cùng tôi xem thêm một màn biểu diễn nữa rồi đi có được không?”
***
Hàng Tư nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, đầu mày nhíu chặt.
Cô lại quay trở về buổi biểu diễn ấy.
Xung quanh tối tăm, chỉ có sân khấu là chói lòa.
Cô và Kiều Uyên ngồi trên một băng ghế dài, cô nhất thời cảm thấy bối rối, cũng không biết màn biểu diễn mà Kiều Uyên đang nhắc tới là gì.
Kiều Uyên nói: “Đừng sốt ruột, màn biểu diễn lát nữa sẽ rất đặc sắc.”
Nhưng trong lòng Hàng Tư cứ cảm thấy hoang mang lo lắng, cô linh cảm màn biểu diễn này không đơn giản.
Trước mặt nói là sân khấu nhưng lại giống một võ đài hơn, dạng chuẩn bị thi đấu boxing vậy. Nhưng xung quanh đang bị giăng kín bởi dây thép gai, thoạt nhìn rất giống một nhà tù.
Từ tận đáy lòng Hàng Tư rất bài xích chỗ này, cô muốn đi nhưng đúng lúc này lại nghe thấy những tiếng “lộc cộc”.
Có một chiếc l*иg được hạ xuống theo đường dây xích sắt, trong l*иg có người.
Khi chiếc l*иg được đặt xuống, người đó được đẩy ra khỏi l*иg. Hàng Tư đứng phắt dậy, hóa ra chính là học trưởng.
“Anh Kiều…”
Kiều Uyên giơ tay nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống: “Yên tâm, tôi chỉ thử độ gan lì của cậu ta thôi.”
“Anh muốn làm gì?”
“Em cứ xem là biết.”
Rất nhanh lại có một chiếc l*иg khác được hạ xuống, lần này bước ra là một con sư tử.
Một con sư tử trắng muốt như tuyết, không biết hắn đào từ đâu ra, nó mở miệng gầm lên một tiếng, toàn bộ khán phòng bỗng rung lên bần bật theo.
Học trưởng ở trong đó nhỏ bé như một con kiến, còn con sư tử kia thì cực kỳ to lớn.
Hàng Tư sợ hãi đến mức đầu tóc tê rần. Không được, cô lại muốn đứng lên, Kiều Uyên theo đà ôm chặt eo cô, dù cô có giãy giụa kiểu gì cũng không được như ý nguyện. Kiều Uyên nói: “Cứ bình tĩnh, kịch hay còn ở phía sau.”
Học trưởng rõ ràng đã hết hồn vì con sư tử trước mặt, con sử tử này đâu phải loại động vật mà người thường có thể nhìn thấy được? Chẳng bao lâu sau, chân anh ấy đã nhũn xuống, nằm rạp ra đất, liên tục lùi về sau.
Con sư tử đó cũng không vội công kích anh ta, chỉ dồn ép anh ta từng chút từng chút một, sau đó thi thoảng gào lên một tiếng về phía anh ta.
Kiều Uyên cười: “Vị học trưởng này của em chân tay có vẻ không ổn gì, không đứng lên nổi sao?”
Hàng Tư sợ hãi, cầu xin Kiều Uyên tha cho anh ta.
Đó là một mạng người, hơn nữa còn là một mạng người vô tội.
Kiều Uyên vẫn ôm lấy cô, cảm thán: “Tôi không ngại có ai khác theo đuổi em, nhưng người theo đuổi em một là phải có thành ý, hai là phải có dũng khí, cậu ta làm được không? Tôi muốn xem thử.”
Cả người Hàng Tư căng như dây đàn, kéo cánh tay hắn: “Anh ấy không hề theo đuổi tôi, tôi cũng không thích anh ấy. Anh Kiều, anh buông tha cho anh ấy đi. Anh ấy… Anh ấy chỉ là một người không liên quan gì đến tôi cả.”
“Không liên quan mà em sốt sắng quá vậy? Còn cầu xin thay cho anh ta nữa?” Kiều Uyên cố tình tỏ ra không hiểu, gương mặt điển trai thật đấy, nhưng cũng toát ra một cảm giác lạnh lẽo khiến người ta tái lòng.
Đôi môi Hàng Tư run rẩy, cô nhất thời cũng không dám nói nhiều đỡ cho học trưởng.
Kiều Uyên xót xa xoa đầu cô: “Yên tâm, chỉ là phạt nhẹ răn mạnh mà thôi.”
Phạt nhẹ răn mạnh…
Nói thì nói vậy nhưng lại thấy Kiều Uyên cầm di động lên, hờ hững nói với đầu kia điện thoại: “Nếu cậu ta không đứng dậy nổi thì đừng để cậu ta đứng nữa.”
Nghe xong câu này, Hàng Tư rùng mình, rồi chợt nghe thấy một tiếng còi.
Con sư tử kia bất ngờ lao thẳng về phía học trưởng, nhắm về phía chân anh ta mà cắn.
Học trưởng kêu gào thảm thiết.
Lúc đó đầu óc Hàng Tư như trống rỗng, sau đó chuyển sang choáng váng, nhưng động tác của cô nhanh hơn não bộ của cô, cô ra sức ghì lấy vạt áo của Kiều Uyên: “Đừng, mau thả anh ấy ra, sẽ chết người ấy…”
Tiếng gào thét điên cuồng của học trưởng liên tục len lỏi vào trong tai cô, cô sợ hãi run rẩy toàn thân.
Nhưng Kiều Uyên vẫn thản nhiên như không: “Nghe xem cậu ta nói gì.”
Trên sân khấu có người cất giọng hỏi: “Nghe nói cậu đang theo đuổi một cô gái? Thích cô ấy lắm à?”
Con sư tử đó đã buông anh ta ra, nhưng không đi đâu mà chỉ loanh quanh bên cạnh, khóe miệng đã dính máu.
Học trưởng bò rạp người ra đất, hai chân không thể nhúc nhích, toàn máu là máu.
Chỉ nghe thấy anh ta nói trong hơi thở yếu ớt: “Không… Không phải. Tôi… Tôi không thích cô ấy…”
Nghe xong Kiều Uyên cười khẽ: “Gan chỉ từng này thôi à?”
Hắn quay đầu nhìn cô, tảng lờ gương mặt trắng nhợt của cô, nói nhẹ nhàng: “Sau này, kẻ nào dám theo đuổi em, tôi sẽ thay em đo gan của hắn, em thấy sao?”
***
Cả người Hàng Tư run rẩy như đang nằm trên một chiếc giường băng.
Nhưng rất nhanh có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên người cô, xoa đầu cô, dãn đôi mày nhíu chặt của cô ra, lau đi mồ hôi trên trán cô.
Như những tia sáng ấm áp dần dần tan vào trong hốc băng, khiến sự lạnh giá trong cô tan chảy dần từng chút một.
Cô loáng thoáng nghe thấy có người thì thầm lẩm bẩm bên tai: “Hàng Hàng, yên tâm ngủ đi.”
Bàn tay đó vỗ nhẹ lưng cô, từng nhịp từng nhịp, dịu dàng nhưng lại mang sức mạnh vững chãi của một người đàn ông.
Hàng Tư thoát ra khỏi cơn ác mộng, dần dần chìm vào giấc ngủ bình yên…