Đối với sáu nhóm còn lại, tốc độ chọn lọc của Hàng Tư rõ ràng đã chậm đi hẳn, so sánh đi so sánh lại khoảng bốn, năm lần mới loại được hai nhóm. Bốn nhóm sau đó gần như không có gì khác biệt.
Vầng trán Hàng Tư lấm tấm mồ hôi, đây rõ ràng là một công việc rất tốn sức.
Lục Nam Thâm thấy vậy bèn bảo cô tạm nghỉ một lúc.
Trong lúc Hàng Tư uống nước, Niên Bách Tiêu hỏi Lục Nam Thâm với vẻ khó hiểu: “Bốn nhóm này thật sự có sự khác biệt sao?”
Anh ấy chẳng nghe ra được gì.
Thật ra trong lúc Hàng Tư chọn lọc, Lục Nam Thâm cũng lắng nghe, cũng tự chọn lọc, cũng tốn không ít tinh thần và sức lực. Anh gỡ kính xuống, dụi dụi khóe mắt, gật đầu: “Có khác biệt, chỉ là rất vi diệu, về mặt thể hiện tần số quả thực rất khó phân biệt.”
“Thế tức là, tần số của mười nhóm này đều do cậu làm?” Niên Bách Tiêu hỏi.
Lục Nam Thâm gật đầu, có lẽ đã mệt nên anh chẳng buồn nói thêm.
“Cậu biếи ŧɦái thật đấy.” Niên Bách Tiêu đứng lên vươn vai vặn người. Lúc này anh ấy cũng mệt thật rồi, quyết định xuống quán cà phê bên dưới uống chút gì đó.
Trước khi ra cửa, Niên Bách Tiêu tốt bụng nhắc nhở một câu: “Lục Nam Thâm, cậu nhẹ nhàng với Hàng Tư thôi, người ta là con gái đấy.” Dứt lời anh ấy đi mất.
Đi rồi…
Ý nghĩa ban đầu của câu nói đó rất dễ hiểu, chỉ là cách biểu đạt của Niên Bách Tiêu vẫn hơi thiếu sót một chút.
Nhưng chính vì sự thiếu sót nhỏ nhặt đó, khiến cho lời anh ấy nói bỗng chuyển hóa sang một ý nghĩa khác…
Lục Nam Thâm và Hàng Tư đều nhận ra điều đó, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngập.
Lát sau, Lục Nam Thâm hắng giọng: “Năng lực biểu đạt tiếng Trung của cậu ta đáng quan ngại thật.”
“Phải đấy.” Hàng Tư cười gượng mấy tiếng.
Lục Nam Thâm nắm lại quyền lên tiếng trước, hỏi cô: “Em sao rồi? Nếu mệt quá, ngày mai chúng ta thử tiếp.”
Hàng Tư đáp một câu “Vẫn ổn”.
“Cố gắng hoàn thành xong trong tối nay đi, anh bị thương còn cố làm việc, tôi cũng không thể quá õng ẹo.”
Lục Nam Thâm chân thành cảm ơn, rồi lại đeo kính lên.
Chuyện anh đeo kính Hàng Tư đã biết, lúc trước cô từng nhìn thấy anh đeo. Sau khi anh bị thương, cô giúp anh lấy quần áo cũng tiện thể mang theo chiếc kính mà anh đã tháo xuống.
Một chiếc kính gọng đen, sau khi đeo lên trông anh càng ngoan ngoãn và trẻ trung, cộng thêm việc đang bị thương, sắc mặt nhợt nhạt, anh còn khiến người ta rất thương xót.
“Anh cận mấy độ thế?” Hàng Tư khẽ hỏi một câu.
Ngoài ra còn một điểm, cô mơ hồ bài xích việc Lục Nam Thâm đeo kính.
Một gương mặt giống như vậy, khoảnh khắc khi hắn từ từ tháo chiếc kính gọng vàng xuống cũng là giây phút ác mộng của cô bắt đầu.
Lục Nam Thâm gỡ kính xuống nhìn, ngập ngừng nói: “Có thể là khoảng ba, bốn độ? Năm sáu độ gì đó?”
Thấy vậy Hàng Tư không hiểu: “Bản thân bao nhiêu độ anh không rõ à? Vậy sao cắt kính?”
Ba bốn độ với năm sáu độ đâu phải một sự chênh lệch nhỏ.
Lục Nam Thâm thở dài: “Mắt tôi cũng chưa thể gọi là cận thị. Tôi đã đi kiểm tra, mắt hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lại không nhìn rõ, bắt buộc phải đeo kính cận mới được.”
Hàng Tư cầm chiếc kính của anh lên xem một chút, quả thật không phải loại kính dày cộp, nhìn từ góc nghiêng hoàn toàn không nhìn ra một đường vân tròn nào, gần như là kính phẳng.
Cô tò mò hỏi anh: “Vậy bây giờ anh có thể nhìn rõ tôi không?”
“Ở khoảng cách này…” Lục Nam Thâm ngập ngừng, ngẫm nghĩ một chút: “Em lại gần tôi một chút đi.”
Hàng Tư kéo sát ghế tới bên cạnh giường.
“Lại gần tôi hơn một chút đi.”
Hàng Tư ngẫm nghĩ rồi đứng lên ngồi xuống bên cạnh giường.
“Gần thêm chút nữa.”
Hàng Tư nghĩ bụng: Không phải chứ, thị lực của cậu nhóc đáng thương này cũng khiến người ta phải cảm thán như khả năng tiếng Trung của anh vậy.
Cô lại rướn người về phía trước.
Nhưng không ngờ Lục Nam Thâm lại đưa tay nhẹ nhàng cầm cánh tay cô, kéo về đằng trước. Cả người Hàng Tư suýt nữa nằm sấp lên người anh, cô ngẩng phắt đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với anh.
“Ở khoảng cách này thì có thể nhìn rõ rồi.”
Hơi thở của người đàn ông phả lêи đỉиɦ đầu cô, thanh mát sảng khoái, bộ quần áo bệnh viện trên người anh lại toát ra mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, rõ ràng rất đứng đắn, nhưng lại mang một sự quyến rũ khiến người ta khó diễn tả.
Hàng Tư cảm thấy trái tim đập lỡ một nhịp, lập tức ngồi thẳng dậy. Lục Nam Thâm cũng không làm khó cô, thoải mái buông lòng bàn tay. Anh nhìn thẳng lên gương mặt cô, nét mặt như đang nở nụ cười.
Chẳng hiểu sao, Hàng Tư lại cảm thấy tim đập rất dữ dội, khi lên tiếng, cổ họng hơi khô rát: “Nghiêm trọng như vậy sao lại không kiểm tra ra nguyên nhân chứ?”
Lục Nam Thâm tỏ ý không rõ, chỉ là đã tìm khắp lượt rất nhiều bác sỹ mắt danh tiếng nhưng đều vô ích. Khi nói về nguyên nhân, anh chỉ nói: “Lúc trước tôi từng bị hoảng sợ, trong một môi trường tăm tối.”
Nghe thấy vậy, từ tận đáy lòng Hàng Tư dấy lên vài phần thương cảm. Thật sự đã bị dọa sao? Đó phải là một trải nghiệm khủng khϊếp đến mức nào?
Cô muốn hỏi rõ ngọn ngành tới cùng, nhưng chớp mắt nghĩ lại lại thôi. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, hỏi nhiều cũng không hay.
Vậy nên họ không nói về chủ đề này nữa.
Hàng Tư tiếp tục phân biệt tần số.
Nhưng việc chọn lọc kế tiếp quả thực đã khó càng thêm khó. Hàng Tư xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần, cố gắng tìm kiếm sự sai khác trong các nhóm tần số hết lần này tới lần khác, cũng miễn cưỡng loại được đi một nhóm.
Khi còn ba nhóm, Hàng Tư cảm thấy mình đuối lắm rồi, nhưng vẫn hứa với anh, không thể bỏ dở giữa chừng, đành phải cắn răng tiếp tục.
Lại lọc đi một nhóm.
Chỉ còn lại hai nhóm, hai chọn một.
Hơn nữa Hàng Tư tự tin mình không chọn sai, chắc chắn một trong hai tần số này là tần số được thổi ra từ còi uống máu.
Nhưng sự khác biệt của hai nhóm này lại càng nhỏ hơn nữa, có một khoảng thời gian cô không thể phân biệt được.
Tròn mười phút, Hàng Tư dùng để phân biệt hai nhóm tần số này, cô bật đi bật lại để cảm nhận. Đừng nghĩ là chỉ có mười phút, đối với Hàng Tư, cả về thể chất lẫn tinh thần của cô đều bị tổn hại nghiêm trọng.
Cuối cùng, cô gần như tiều tụy hẳn.
Lục Nam Thâm giữ chặt tay cô, nói với cô: “Em cứ thả lỏng một chút.”
Hàng Tư hít sâu một hơi, để tâm trạng dãn ra, rồi tiếp tục.
Cứ như vậy lại khoảng mười phút nữa trôi qua, cuối cùng Hàng Tư cũng chốt được một nhóm. Cùng lúc này, tâm trạng của cô cũng nặng nề tới cực điểm. Cô nghiến răng nghiến lợi nói với anh: “Lục Nam Thâm! Niên Bách Tiêu nói đúng, anh chính là một kẻ biếи ŧɦái!”
Lục Nam Thâm vẫn bày ra vẻ mặt vô tội.
Thấy vậy, Hàng Tư càng không biết trút giận vào đâu, tiến tới đấm anh: “Mười nhóm! Anh nghĩ gì vậy? Lục Nam Thâm, anh hành tôi chết mất!”
Lục Nam Thâm cũng để mặc cô xô đẩy, đánh đấm mình, chỉ cười nhẹ nhàng. Cô định đẩy anh thêm lần nữa nhưng không thể đẩy được. Lần này anh không tránh mà vòng cánh tay ôm lấy eo cô rồi theo đà kéo cô về phía trước…
Khoảng cách lần này còn gần hơn cả lúc trước.
Gần tới mức có thể nhìn thấy từng sợi lông mi rất rõ ràng của anh.
Cô nghe thấy anh cười khẽ, hỏi: “Tôi hành em thế nào?”
Chẳng qua chỉ là một câu phẫn nộ của cô, sau khi được anh hỏi lại bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Tư thế này thực sự mờ ám.
Hàng Tư cố gắng ngồi dậy bỗng nghe thấy Lục Nam Thâm nói khẽ một câu: “Ngồi yên.”
Ngồi yên…
Điều Hàng Tư nghĩ đến ngay lập tức chính là… có phản ứng ư? Đây có lẽ chính là một tình tiết cố hữu trong các câu chuyện ngôn tình.
Nhưng cô dám thề rằng, cô còn chưa động vào người anh.
Chỉ nghe thấy Lục Nam Thâm buồn bã nói một câu: “Ban nãy em động vào vết thương của tôi rồi, đừng động vội, để cơn đau qua đã.”
Hàng Tư: …
Lát sau, Hàng Tư hỏi: “Tôi cử động được chưa?”
Nhưng hai cánh tay ôm cô của Lục Nam Thâm lại càng siết chặt thêm một chút, giọng anh mềm xuống, mang theo đôi chút trêu chọc: “Tôi muốn ôm thêm một lúc.”
Trái tim của Hàng Tư như nhảy vọt lên trong khoảnh khắc, cô lập tức đẩy anh ra: “Anh định giở trò à? Cẩn thận tôi đấm đó.”
Lục Nam Thâm rêи ɾỉ: “Vết thương đau.”
Nhìn cái vẻ mặt uể oải của anh, cô thật sự không biết nên khóc hay cười. Cô ngồi lại xuống ghế, hỏi anh: “Công việc còn lại mai làm chứ?”
Lục Nam Thâm cũng không đùa giỡn nữa, khi nói về công việc anh cũng rất nghiêm túc. Anh cũng không muốn đợi tới ngày mai, bèn tiếp tục hoàn thành nốt công việc.
Cần phải nhập lại tần số đã được xác định, chuyển hóa thành âm thanh. Anh ôm máy tính, đeo tai nghe, tiếp tục làm những công việc ấy. Hàng Tư cũng không có ý định đi đâu khác, chỉ ngồi bên cạnh đợi.
Cô cố gắng không phát ra tiếng động, sợ quấy rầy tới Lục Nam Thâm.
Lúc nào chán quá, cô lại chống cằm ngắm anh.
Ban đầu cô chỉ muốn thông qua đôi mắt của Lục Nam Thâm để phán đoán xem công việc tiếp theo có độ khó lớn đến mức nào, bởi vì trong khoảng thời gian đó cô thấy anh hơi chau mày, có vẻ gặp chuyện khó.
Sau đó thì trở thành cô ngắm Lục Nam Thâm một cách thuần túy.
Cô đang so sánh xem gương mặt trước mắt mình so với Kiều Uyên thì sai khác lớn đến mức nào, hôm nay coi như đã có cơ hội tỉ mỉ ngắm nghía và quan sát.
Thật ra khác biệt quả thật không lớn.
Ý cô là ngũ quan.
Đuôi mày, sống mũi, bờ môi… Mỗi một bộ phận nếu tách riêng ra đều rất giống, rất giống, nhưng khi kết hợp lại thì không giống lắm, đặc biệt là thần thái.
Xung quanh Kiều Uyên tràn ngập sự âm u lạnh lẽo, từng cử chỉ động tác thậm chí là ánh mắt đều cố chấp đến biếи ŧɦái. Hơi thở của hắn là kiểu cho dù bạn ở cách rất xa, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện sẽ khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Hàng Tư quá thân thuộc với cảm giác đó.
Ở Lục Nam Thâm không có.
Anh tinh khiết như một cây tùng cây bách trong rừng rậm, thi thoảng cũng xấu xa đấy nhưng nhìn khiến người ta thoải mái, tâm trạng vui vẻ. Anh không mang lại cho người ta áp lực, lúc làm việc lại toát lên một sự tập trung, bớt đi một chút trẻ trung, thêm nhiều sự trưởng thành và trách nhiệm của một người đàn ông.
Phải, hoàn toàn không phải là một người.
Lục Nam Thâm là kiểu đã làm việc sẽ quên mình. Sau khi mọi việc đã hòm hòm, anh mới phát hiện Hàng Tư đã ngủ thϊếp đi bên cạnh.
Cô ngồi trên ghế, nửa người gục bên giường, gối đầu lên cánh tay cứ thế mà ngủ.
Lục Nam Thâm gập máy tính lại, cẩn thận đặt máy tính và tai nghe lên tủ đầu giường. Anh đánh mắt nhìn chiếc giường gấp ngay gần đó, một chiếc giường trống trơn, không có gì cả.
Niên Bách Tiêu này đi uống cà phê cũng lâu thật.
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ, cố gắng rút chân ra, rồi lại nỗ lực xuống giường. Nơi vừa khâu vết thương dấy lên cơn đau. Anh nhíu mày nhẫn nhịn, một tay chống lên đầu giường, đứng đó bình tĩnh lại một lúc mới từ từ cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh đứng gần cô, một tay đặt trên lưng cô, một tay vòng qua kheo chân, bế cô lên, rồi lại nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Có lẽ vì chân tay đã được dãn ra thẳng cẳng, Hàng Tư lật người, ngủ càng sâu giấc hơn.
Cũng may cô nhẹ.
Chỉ một động tác như vậy cũng tốn của Lục Nam Thâm không ít sức lực. Anh ngồi bên giường, hít sâu thở đều để xoa dịu cơn đau từ vết thương lan ra, lớp áo sau lưng đã ướt sũng mồ hôi rồi.
Rất lâu sau, cơn đau mới dịu, cũng may chưa rớm máu.
Hàng Tư nằm trên giường ngủ rất ngon, sau khi lật người, cô nằm đối diện với Lục Nam Thâm, ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ, một nửa khuôn mặt cô được ánh trăng soi vào, càng trở nên trắng sáng.
Lục Nam Thâm ngồi gần, nhìn thấy cô rất rõ ràng.
Bình thường trong mắt cô có sự khẳng khái và vài phần đề phòng, giờ nhắm mắt lại, mọi cảm xúc không còn nữa, trông cô vừa xinh xắn vừa yên tĩnh. Lục Nam Thâm không kìm được lòng mình, bất giác giơ tay lên chạm vào mặt cô.
Những ngón tay thon gầy vuốt nhẹ hàng mi cô, sự mềm mại nơi đầu ngón tay nhất thời khiến trái tim anh cũng mềm oặt ra.
Thật ra, ban nãy có cảm giác.
Anh có cảm giác đối với cô…