Lợi ích của việc ở phòng riêng đó chính là có thể làm tiếp công việc mà không lo lắng sẽ bị người khác quấy rầy.Vì chuyện này, Hàng Tư rất lo lắng tình hình vết thương của Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm rất kiên trì, tỏ ý rằng vết thương của mình không nằm trên đầu, không ảnh hưởng tới việc điều tra manh mối. Niên Bách Tiêu lấy việc này để chê cười: “Đầu không hề hấn gì chứ gì? Ban ngày ai vừa biến thành Lâm Đại Ngọc vậy?”
Còn biết cả Lâm Đại Ngọc cơ đấy.
Niên Bách Tiêu thản nhiên, có gì phải ngỡ ngàng đâu? Lúc trước anh trai vì muốn ép anh ấy học tiếng Trung, đã ép anh ấy phải học thuộc chay “Tứ đại danh tác”, có một dạo anh ấy thở ra là văn vẻ. Về sau, anh trai thấy cứ học vẹt cũng chẳng giải quyết được vấn đề, lúc nói chuyện cũng rất không phù hợp, anh trai thừa nhận phương pháp dạy của mình có vấn đề, nên mới chuyển qua mời một giáo viên tiếng Trung về cho anh.
Niên Bách Tiêu vẫn luôn có nhận định rằng việc tiếng Trung của mình không lưu loát lắm có mối quan hệ nhất định với việc Niên Bách Ngạn dạy linh tinh rồi yêu cầu vớ vẩn, có ai học ngôn ngữ không tuần tự đi từ dễ đến khó? Chí ít phải bắt đầu từ bảng chữ cái, phiên âm chứ. Niên Bách Ngạn thì hay rồi, ném cho anh ấy một đống sách kinh điển và cổ thư bắt anh học thuộc…
Tiếng Trung vốn đã khó, anh ấy học đến mức “ngoài cháy trong khét”, từ đó mà nảy sinh tâm lý sợ hãi dành cho việc học tiếng Trung, thậm chí một dạo đến cả chữ “Xin chào” đơn giản nhất cũng không tự tin nói ra.
Niên Bách Ngạn giận lắm, nạt anh ấy rằng: Con nhà người ta vừa biết nói đã học thuộc Tam tự kinh, Thiên tự văn rồi, sao em không thuộc được hả?
Từ nhỏ tới lớn, anh ấy vẫn chưa thể trở thành “con nhà người ta” theo mong muốn của anh trai.
Niên Bách Tiêu còn từng hỏi Lục Nam Thâm một cách rất nghiêm túc rằng: Lúc nhỏ cậu có từng học thuộc Tam tự kinh và Thiên tự văn không?
Lục Nam Thâm nói với anh ấy: Lục Môn có giáo viên ngôn ngữ riêng, mỗi một đứa trẻ của Lục Môn sau khi chào đời đều có một giáo viên ngôn ngữ đi kèm, không chỉ là tiếng Trung, mà còn cả những ngôn ngữ khác nữa, họ đều có phương pháp giáo dục một cách tuần tự, sẽ không để con trẻ bị áp lực học hành.
Còn về Tam tự kinh và Thiên tự văn, Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ, tỏ ý rằng mình cũng từng học thuộc, nhưng chỉ học thuộc khi đã thuộc nhiều từ tiếng Trung và có năng lực thấu hiểu nhất định đối với tiếng Trung rồi.
Sau đó, anh còn tò mò hỏi Niên Bách Tiêu: “Chẳng phải cậu có rất nhiều giáo viên tiếng Trung ư?”
Phải, rất nhiều!
Nhưng vấn đề nằm ở đây!
Thứ tự đã bị sai, thế nên việc học tiếng Trung của anh ấy mới trắc trở như vậy.
Tất cả đều do sự sốt ruột của Niên Bách Ngạn mà ra, kết cục khiến anh ấy dục tốc nên bất đạt.
Đã tìm ra được căn nguyên.
Việc học tiếng Trung là một nỗi tâm bệnh của Niên Bách Tiêu, nhưng Hàng Tư nói với anh ấy: “Niên Bách Tiêu, thật ra tôi thấy anh nói rất ổn rồi, chỉ còn cách phát âm là hơi thiếu chuẩn một chút, chẳng ảnh hưởng gì lắm. Ngôn ngữ là dùng để giao tiếp, anh chỉ cần có thể giao tiếp một cách bình thường trôi chảy là được rồi, đâu có phải là người nghiên cứu ngôn ngữ. Anh nói có đúng không?”
Trong lúc ấy, Hàng Tư bày máy tính và các thiết bị đi kèm lên mặt bàn. Lục Nam Thâm kiên quyết, cô cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
Câu nói này không khác gì hào quang thiên thần, bỗng nhiên rọi sáng tới khoảng tăm tối nhất trong lòng mà Niên Bách Tiêu không dám mở ra, trong phút chốc tâm tình như được khai mở. Không sai, học ngôn ngữ là để làm gì, để giao lưu thôi.
Niên Bách Tiêu tâm trạng vui vẻ, lập tức tiến tới ôm chầm lấy Hàng Tư: Quý nhân, ân nhân!
Anh ấy là tay đua, độ khỏe của cánh tay dĩ nhiên khỏi phải bàn, Hàng Tư bị ôm đến suýt tắc thở. Đang định ôm lại anh ấy để bày tỏ sự vỗ về thì cô nghe thấy người đàn ông trên giường phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Thấy vậy, Hàng Tư vội vàng đẩy Niên Bách Tiêu ra, rảo bước tiến tới đỡ Lục Nam Thâm, sau khi anh dựa một cách chắc chắn rồi, cô mới nâng cao đầu giường lên. “Anh định làm gì cứ nói thẳng là được, đừng tự cử động lung tung.”
“Hơi khát nên muốn uống nước, không sao, tôi tự làm được.” Nói rồi, Lục Nam Thâm xoay người cố gắng với cốc nước. Có lẽ đã động tới vết thương, anh nhíu mày rất chặt.
“Anh đừng cử động, khát nước anh nói với tôi một tiếng là được.” Hàng Tư nhanh hơn anh một bước, cầm lấy cốc nước, để tiện cho anh uống, cô còn cắm ống hút đưa tới tận miệng.
Lục Nam Thâm cười khẽ, đôi mắt trong veo sáng sủa: “Với cốc nước thôi mà, chuyện này tôi làm được.”
“Tiết kiệm chút sức đi, còn phải làm việc đấy.” Hàng Tư ra hiệu cho anh uống nước, rồi cầm cốc giúp anh.
Đúng là giỏi thể hiện.
Lục Nam Thâm điềm nhiên hưởng thụ sự “chăm bẵm” của Hàng Tư. Nhân lúc Hàng Tư cúi đầu, anh ngước mắt lên, hướng thẳng vào gương mặt Niên Bách Tiêu. Niên Bách Tiêu vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của việc thông suốt tư tưởng, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Anh ấy vô tình chạm phải ánh mắt Lục Nam Thâm, bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy.
Cảm giác gì nhỉ, một lời cảnh cáo ư?
Nhưng Lục Nam Thâm quay đi rất nhanh, khi nhìn vào mắt Hàng Tư, ánh mắt đã lập tức dịu dàng trở lại.
Niên Bách Tiêu nghĩ: Ừm, chắc ban nãy mình nhìn nhầm rồi.
***
Để tiện cho công việc, Niên Bách Tiêu thuê một chiếc giường gấp đặt vào trong phòng bệnh.
Anh ấy vừa mới sắp xong giường, thì y tá trưởng cũng vào liền đó, nói rằng hiện tại người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần người chăm sóc nữa, buổi tối đã có y tá, càng không cần lo. Nghe thấy vậy, Niên Bách Tiêu đưa ra một lý do khó đỡ nhưng lại không thể từ chối…
“Em trai tôi khó chiều lắm, bây giờ nó tỉnh rồi lại càng gây khó dễ cho mọi người hơn. Để không tại thêm phiền phức cho các thiên thần áo trắng, chúng tôi vất vả một chút cũng không hề gì.”
Y tá trưởng quan sát chàng thanh niên trước mặt mình, cũng không biết anh ấy chỉ đang cố tình nói như vậy hay thật sự không hiểu ý của cô ta, bèn thở dài: “Đây là quy định của bệnh viện.”
Niên Bách Tiêu còn định nói gì đó thì nghe thấy Lục Nam Thâm nhẹ nhàng gọi một câu: “Niên Bách Tiêu, cậu đừng làm khó y tá trưởng nữa, bệnh viện có quy định của bệnh viện, chúng ta phải tuân theo.”
Y tá trưởng thở phào, một thanh niên tốt biết bao.
“Nhưng mà y tá trưởng…” Lục Nam Thâm đổi giọng không một vết xước: “Chị có thể cử một hộ lý nam giúp tôi không? Tốt nhất nên sàn sàn tuổi tôi, có thể nói chuyện cùng tần số với tôi, tốt hơn nữa là có diện mạo hiền lành, ưa nhìn. Tôi bị người ta đâm một nhát dao, nhắm mắt còn thấy sợ…”
Cuối cùng, y tá trưởng đồng ý để cho hai người họ ở lại, chỉ có một yêu cầu nhỏ là không được quấy rầy bệnh nhân ở các phòng khác.
Niên Bách Tiêu nói với Lục Nam Thâm: “Cậu càng ngày càng ‘trà xanh’ rồi.”
Lục Nam Thâm phản bác lại một câu: “Cậu thì cũng giỏi giả điên giả khùng lắm.”
“Tôi nói có gì sai?”
Lục Nam Thâm cười khẩy: “Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi, cậu học được cũng là chuyện tốt.”
Niên Bách Tiêu cười đã đời. Dĩ nhiên, Hàng Tư đã nói rồi, chỉ cần giao tiếp được là được. Dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột là được.
Lục Nam Thâm nhướng mày, còn có thể giao lưu?
Đại ca à, anh cứ làm rõ cụm từ “giở mọi mánh khóe” đi đã rồi hãy tính đến chuyện giao lưu.
Đối với chuyện Lục Nam Thâm muốn tiếp tục làm việc, Niên Bách Tiêu không giúp được gì. Thấy các thiết bị đã được lắp đặt xong, phản ứng đầu tiên của Niên Bách Tiêu là né tránh, hơn nữa anh ấy còn đánh mắt nhìn Hàng Tư rồi mới nói với Lục Nam Thâm: “Tôi ra ngoài đi loanh quanh.”
Ánh mắt này Lục Nam Thâm nhìn rất rõ ràng, Hàng Tư càng hiểu hơn.
Tận đáy lòng có một sự ấm áp, xúc đông đang trào dâng, xuất phát từ sự thấu hiểu và quan tâm âm thầm của những người bạn.
Trước kia cô chỉ đoán mò, bây giờ hành động này của Niên Bách Tiêu đủ để nói rõ vấn đề.
Anh ấy đã sớm biết về khả năng nghe của cô nhưng không gạn hỏi tới cùng, cũng không coi cô là một kẻ lập dị, cho cô đủ thể diện và không gian riêng tư.
Lục Nam Thâm không thay Hàng Tư đưa ra quyết định về việc đi hay ở của Niên Bách Tiêu.
Hàng Tư ngước mắt nhìn hai người họ.
Nói thế nào nhỉ, thật sự là một cảm giác chưa từng có, cảm giác được người ta tôn trọng.
Cô cười nói: “Tối muộn thế này rồi anh còn đi dạo? Chẳng phải anh đang nhận bảo vệ cậu chủ Lục để kiếm tiền sao? Anh ra ngoài hóng gió, lỡ như kẻ đâm anh ấy lại tới thì phải làm sao?”
Cũng thật kỳ lạ.
Chỉ là một buổi tối bình thường như thế này, chỉ với một ánh mắt của Niên Bách Tiêu, chỉ vì sự chờ đợi của Lục Nam Thâm, dường như bóng đen trong lòng suốt bao năm bỗng nhiên tan biến thành mây khói. Từng có một dạo, cô không cho rằng mình đã đi vào một con ngõ cụt, cho đến khi Lục Nam Thâm nói với cô: Cô phải tự buông tha cho chính mình.
Ngay lúc này đây, cô xem như đã thật sự tha cho bản thân.
Sao Niên Bách Tiêu không nghe ra hàm ý của Hàng Tư, gánh nặng trong lòng nhất thời cũng được buông bỏ, tâm trạng rất vui, bèn ngồi xuống chiếc gường gấp: “Được, tôi cũng rất muốn xem thử cậu ta làm thế nào.”
Lục Nam Thâm mỉm cười không nói.
Thông qua âm thanh để suy đoán những tần số chấn rung, rồi từ tần số của chấn rung suy ngược lại thành âm thanh. Đây vốn là một chuyện rất phức tạp, hơn nữa yêu cầu đối với môi trường cũng rất cao, cho dù đã đeo tai nghe.
Nếu không xảy ra chuyện Lục Nam Thâm bị thương, hạng mục công việc này vốn dĩ sẽ được Hàng Tư hoàn thành trong phòng mình.
Nhưng ở trong bệnh viện cũng tốt, cùng lắm chỉ thi thoảng có tiếng hộ lý đi lại.
Mười nhóm tần số.
Đây là thông tin Lục Nam Thâm đã báo trước đó.
Cô bật nghe một lần trước, từ nhóm thứ nhất tới nhóm thứ mười.
Nghe xong, Niên Bách Tiêu kinh ngạc: “Là mười nhóm khác nhau đó hả? Tôi nghe thấy đều giống nhau.”
Người bình thường cảm nhận tần số đều dùng đôi tai, thật ra cũng là thông qua âm thanh để phân biệt tần số. Nhưng Hàng Tư thì khác. Cô thông qua môi trường để cảm nhận sự thay đổi tần số, cũng giống với nguyên lý mà người xưa nằm rạp xuống đất để cảm nhận tiếng vó ngựa, từ đó phán đoán ngựa chạy bao xa vậy.
Thế nên khi âm thanh được bật ra, cô đặt tay sang bên cạnh máy tính, dùng xúc cảm để cảm nhận sự thay đổi tần số.
Lát sau cô nói với Lục Nam Thâm: “Có khác, những sự khác biệt của mỗi nhóm quá nhỏ, tôi vẫn cần phải so sánh thật tỉ mỉ mới được.”
Lục Nam Thâm không lập tức đồng ý với yêu cầu của cô mà hỏi ngược lại cô: “Em còn nhớ tần số của máy hát chứ?”
Đây là lần thứ hai anh hỏi cô.
Cô gật đầu.
Bấy giờ Lục Nam Thâm mới đưa tai nghe cho cô.
Nói chính xác đó là một cái tai chụp, màu đen, được đặt làm riêng. Lúc trước Niên Bách Tiêu dùng tai nghe của anh để nghe nhạc, cảm thấy cực kỳ hoà mình vào bản nhạc. Lục Nam Thâm cũng rất tự tin về chiếc tai nghe của mình, còn dám nhận nó là hàng đầu trong thế giới tai nghe.
Hàng Tư đón lấy tai nghe không phải để nghe, cô chỉ cầm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần bọc lưới.
Khoảnh khắc này Niên Bách Tiêu mới bỗng nhiên hiểu ra vì sao cần một môi trường tuyệt đối yên tĩnh rồi. Cô không đeo tai nghe, chỉ cảm nhận tần số âm thanh truyền ra từ trong tai nghe, há chẳng phải sẽ yêu cầu xung quanh hoàn toàn không có tạp âm ư? Bằng không sẽ quấy rầy sự phán đoán của cô, đặc biệt là khi tần số của mười nhóm âm nghe lại không có quá nhiều sự khác biệt.
Lục Nam Thâm ấn phút PLAY.
Tần số nhóm đầu tiên phát ra khỏi tai nghe, Hàng Tư chậm rãi cảm nhận.
Thời gian của tần số không dài, nếu dùng nhạc phổ để viết thì chỉ có vài nốt nhạc mà thôi, thế nên kết thúc rất nhanh.
Hàng Tư nói: “Nhóm đầu tiên không phải.”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô loại trừ nhóm thứ hai, thứ ba rồi thứ tư với tốc độ cực kỳ nhanh, còn lại sáu nhóm, rất tương đồng với tần số trong ký ức của cô. Cô không dám chắc chắn, thế nên phải cảm nhận đi cảm nhận lại…