Tứ Trùng Miên

Chương 63: Ở cạnh cậu ta nguy hiểm quá

Cận Nghiêm đã đi rồi.

Nhưng trước khi đi, anh ấy vẫn bày ra nét mặt khó xử, anh ấy thẳng thắn nói với Lục Nam Thâm, anh ấy không dám chắc chắn mình có năng lực thuyết phục dâu trưởng Lục Môn không “xuống tay” với Hàng Tư, dù sao thì Tưởng Ly là kiểu người…

“Tính khí quái đản, thích tùy ý làm càn, đến cả anh trai em có lúc cũng không đoán được suy nghĩ của cô ấy, huống hồ là anh?”

Tuy rằng Cận Nghiêm thích cái danh xưng mà Lục Nam Thâm dành cho mình, nhưng bản thân làm được gì và không làm được gì, anh ấy vẫn phải tiêm thuốc phòng bệnh trước cho Lục Nam Thâm.

“Đương nhiên, anh không có ý chê bai chị dâu em nhé.” Cận Nghiêm lại khéo léo đổi giọng: “Ý của anh là cho dù hôm nay có thuyết phục được cô ấy, có thể sáng sớm hôm sau nhìn thấy mặt trời lên, nắng vàng rạng rỡ, tâm trạng tốt, có thể suy nghĩ cũng đã thay đổi rồi.”

Dễ thay đổi, từ này cũng bị Cận Nghiêm nuốt ngược vào trong.

Lục Nam Thâm mím môi nhịn cười, cũng không cố tình vạch trần sự thận trọng, dè dặt của Cận Nghiêm. Cái gì mà lập trường với không lập trường chứ, nói trắng ra chẳng phải chính là hèn nhát sao?

Anh ấy bất thình lình hỏi Cận Nghiêm một tin lề đường mà thế giới bên ngoài đang đồn thổi ầm ĩ.

“Tài xế của anh trai em cũng đã bị chị dâu mua chuộc rồi đúng không?”

Cận Nghiệm vội xua tay: “Không thể dùng từ mua chuộc, hai vợ chồng họ cũng không tách biệt rõ ràng quá trong chuyện này, nói một cách chính xác là chị dâu em quan tâm tới anh cả em thì dĩ nhiên những người ở bên cạnh anh cả em cũng muốn được báo cáo lại tình hình với chị dâu em thường xuyên rồi, ừm… chính là như vậy đấy.”

Lục Nam Thâm nghe xong liền tổng kết: Người ở bên cạnh anh cả… Ha, vậy không chỉ là tài xế.

Cô chị dâu này của anh thật sự đã quản chặt được chúa tể rừng xanh đó rồi.

Cuối cùng, Cận Nghiêm hạ thấp giọng nói với Lục Nam Thâm: “Thật ra chuyện này vẫn nằm chính ở anh trai em, anh ấy vui vẻ chấp nhận.”

Một người muốn đánh một người chịu đòn, cả hai đều không phải là những người thích để ý cái nhìn của người ngoài, thế nên chuyện này em bảo phải đánh giá thế nào?

Lục Nam Thâm cũng biết tình cảm giữa họ sâu đậm, cái gì mà đôi bên đều có lợi? Trong lòng chị dâu chỉ có sự thẳng thắn và ân thù của giang hồ, còn lợi ích hay không lợi ích chị ấy chẳng quan tâm.

Thế nên nghĩ cũng đủ biết, sự thực là do anh cả muốn dính lấy chị dâu, dỗ chị ấy, cưng chiều chị ấy, sợ chị ấy chạy biến mất nên mới phải nghĩ đủ mọi cách để khóa chặt chị ấy lại.

Anh hai của anh cũng không phải ngoại lệ, từ ngày kết hôn, không, phải nói là từ ngày gặp lại chị dâu, cũng là mối tình đầu của anh ấy thì anh ấy bỗng nhiên khác hẳn. Một người bình thường lạnh lùng và độc miệng biết bao, nhưng bao nhiêu dịu dàng đều chỉ dành cho một mình chị dâu.

Chị dâu nói gì thì là như vậy, bắt anh ấy mấy giờ về nhà là anh ấy ngoan ngoãn nghe lời, không ở ngoài dù chỉ là một phút.

Còn cả các anh khác trong Lục Môn nữa, gặp phải cô gái mình thích ai nấy đều dùng não cho tình yêu hết cả.

Cho dù bên ngoài có nhiều hiểu lầm và phiến diện về Lục Môn, nhưng có một câu nói họ tổng kết tương đối chuẩn xác…

Con trai nhà họ Lục rất si tình.

Niên Bách Tiêu thay Lục Nam Thâm tiễn Cận Nghiêm ra tận cửa phòng bệnh. Cận Nghiêm dặn dò Niên Bách Tiêu, nói cậu chủ Nam Thâm thì ngoan ngoãn nhưng cũng có sự cố chấp đặc biệt với chuyện ghét bị kiểm soát, bảo anh bằng bất cứ giá nào cũng phải theo sát Lục Nam Thâm, một khi phát hiện có tình hình khác thường thì phải lập tức liên lạc với anh ta.

Niên Bách Tiêu vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm đi, thiếu gia nhà anh cứ giao cho tôi.”

Cận Nghiêm cảm ơn hết lời, cuối cùng nói với Niên Bách Tiêu: “Cậu chủ Niên rất có năng khiếu và trình độ ngôn ngữ đấy.”

Con người ấy mà, muốn xem họ có biết cách ăn nói hay không là phải xem họ có thể nói trúng chỗ hiểm hay không.

Sau khi trở về giường bệnh, Niên Bách Tiêu đã thẳng thắn bày tỏ rằng: Cận Nghiêm là một người chơi được, anh ấy rất thích Cận Nghiêm.

Nhưng rồi lại cảm thán: “Lục Nam Thâm, nhà cậu loạn thật đấy.”

Thật tình là đông người sẽ lắm thị phi, đâu có giống nhà họ Niên bọn họ, quanh quẩn cũng chỉ có hai anh em sống chết có nhau, không có lắm chuyện phức tạp vậy.

Lục Nam Thâm không nối tiếp chủ đề gia đình hỗn loạn, ngược lại nói một câu vạch trần “niềm yêu thích” của Niên Bách Tiêu. “Con người Cận Nghiêm xưa nay nói chuyện không để đắc tội ai bao giờ. Cậu là cậu chủ nhà họ Niên, anh ta hùa theo khen cậu một câu để cả hai được vui vẻ cũng là lẽ thường.”

Câu nói này Niên Bách Tiêu phải ngẫm một lúc lâu mới hiểu được, cười ha ha mấy tiếng: “Tôi thích thế, dù có là một lời khen giả tạo tôi cũng thích nghe, cậu có vấn đề gì à?”

“Không có vấn đề gì.” Lục Nam Thâm cố nhịn cười.

Con người ta thật sự là thiếu cái gì thì muốn thể hiện ra ngoài cái đó, cho dù chỉ là nửa câu nịnh hót cũng khiến người ta sướиɠ khôn tả.

“Lục Nam Thâm.” Niên Bách Tiêu nheo mắt nhìn anh: “Có phải tất cả mọi người đều nghĩ cậu ngoan ngoãn nghe lời không?”

“Thế cậu nghĩ sao?” Lục Nam Thâm hỏi ngược lại.

Niên Bách Tiêu cười khẩy: “Tôi tin cậu mới lạ.”

“Thấy chưa, cũng có người không tin.” Lục Nam Thâm nói chậm rãi: “Niên Bách Tiêu, vì muốn tìm nhà tài trợ, cậu thật sự đã dùng đủ mọi cách đấy nhỉ.”

“Không cần biết là cưỡi chim hay cưỡi ngựa, đạt được mục đích là được.” Niên Bách Tiêu uể oải đáp: “Nhưng mà, ai cưỡi chim?”

Nói xong câu này, biểu cảm của anh bỗng trở nên rất khác thường, anh ấy cười gian xảo: “Shit! Lục Nam Thâm, cậu…”

Câu này vốn dĩ là Niên Bách Tiêu hiểu sai, thế nên Lục Nam Thâm cũng nhất thời không phản ứng lại được. Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của anh ấy, Lục Nam Thâm mới bất ngờ hiểu rõ, câm nín: “Biến.”

Tự cậu ta nghĩ lệch đi thì có?

Niên Bách Tiêu sát lại gần anh, hỏi với vẻ đầy hứng khởi: “Có phải cậu có ý đồ đen tối gì không? Nói cho anh biết đi, cậu định cưỡi ai?”

Lục Nam Thâm nhíu mày nhìn chằm chằm anh ấy, sao mấy chủ đề này cậu ta nói trơn tuồn tuột thế nhỉ? Thật đúng với câu nói của Cận Nghiêm “Rất có trình độ”.

Thấy Lục Nam Thâm cứ nhìn mình chằm chằm, Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Không lẽ cậu để ý tôi vì tôi đẹp trai?”

Nghe xong, Lục Nam Thâm nảy sinh ý định trêu chọc, cười nói: “Phải, tôi muốn cưỡi cậu đấy.”

Nụ cười nơi khóe miệng Niên Bách Tiêu cứng đờ lại, chẳng mấy chốc da gà đã nổi khắp cánh tay, quả thực khiến anh ấy chịu không nổi: “Cút cút cút!”

Dứt lời anh ấy đứng lên.

Một nam thanh niên thẳng tưng như sắt thép, câu đùa này cuối cùng đã khiến anh ấy tự đá chân vào tấm sắt.

Nhưng cổ tay bỗng bị Lục Nam Thâm giữ chặt lại: “Ấy, xấu hổ à? Đi gì chứ, thử xem nào.”

Thử… thử gì?

“Thử mẹ nhà cậu…” Niên Bách Tiêu kêu la: “Buông tay!”

“Cậu không thể dùng sức giằng ra khỏi tôi, tôi đang bị thương, vết thương có thể bị rách bất cứ lúc nào, tới lúc đó máu sẽ đầm đìa giường…”

“Đừng nói nữa.” Niên Bách Tiêu thái độ dữ dằn, hù dọa ai chứ? Sợ rách vết thương thì buông tay ra đi. Nhưng dù ôm cả một bụng ai oán, anh ấy vẫn không dám mạnh tay, thật sự sợ mình không nhận được lại làm một cú vật cậu ta xuống giường, tới cuối cùng nặng quá phải đưa đi cấp cứu.

“Khẩn trương buông tay ra, tôi cảnh cáo cậu đấy! Bằng không hậu quả khôn lường.”

Hứng đùa của Lục Nam Thâm lên cao, anh bèn siết chặt tay anh ấy không buông: “Tôi thấy cậu tò mò lắm cơ mà, là anh em, tôi phải giúp cậu đạt được như ý nguyện.”

“Tôi không cần… Mẹ!”

Còn chưa kịp dứt lời, không ngờ cánh tay Lục Nam Thâm rất khỏe, dùng sức kéo tuột anh ấy lên giường bệnh, sau đó đè nửa người lên anh ấy.

Thật ra Niên Bách Tiêu đã khinh địch, quan trọng là anh ấy sợ động vào vết thương của Lục Nam Thâm nên mới phải chịu thiệt thòi như vậy. Tới khi phản ứng lại, anh ấy bèn lăn tròn rồi nằm sấp trên giường, tư thế đó… rất mất hồn.

“Lục Nam Thâm! Mẹ kiếp, cậu đang bị thương cơ mà!” Niên Bách Tiêu định đẩy anh ấy ra nhưng lại không đẩy được, thật quái đản.

Vết thương của Lục Nam Thâm nằm ở dưới bụng, đè phần ngực trên lên lưng Niên Bách Tiêu là có thể né tránh vết thương một cách hoàn hảo, thế là Niên Bách Tiêu đã trở thành một cái đệm. Lục Nam Thâm nằm đè lên anh ấy, cười nói: “Phải, thế nên cậu nằm yên đi, động vào là chảy máu đó.”

“Cậu nhẹ thôi, đè tôi!” Niên Bách Tiêu như gặp ma, một người thường ngày trông khá mảnh khảnh sao lại nặng chết mẹ như vậy? “Sao cậu khỏe thế hả?!”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra…

Hàng Tư đứng sững trước cửa.

Không phải cô không nghe thấy “tiếng tranh cãi” ở trong phòng, nhưng chỉ nghe được đại khái…

Cậu nằm im đi…

Cậu nhẹ một chút, sao khỏe thế hả…

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mãi một lúc sau Hàng Tư mới dám nuốt nước bọt, căng thẳng há hốc miệng rồi lại ngậm vào: “Có phải… tôi đến không đúng lúc không?”

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Niên Bách Tiêu nhọc sức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Hàng Tư thì như nhìn thấy cứu tinh: “Cô mau…”

“Tôi đã bảo cậu đừng có kéo tôi, đừng kéo tôi, vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, cậu đùa giỡn với tôi làm gì chứ?” Lục Nam Thâm uể oải, yếu ớt ngắt lời Niên Bách Tiêu, rồi quay đầu nhìn Hàng Tư, nét mặt ấm ức và ốm yếu: “Giúp tôi một tay được không? Vết thương của tôi có thể đã bị rách rồi.”

Nghe câu ấy, Hàng Tư giật thót, cô quên hết những câu chuyện miên man vừa liên tưởng trong đầu, lao tới trước, cẩn thận đỡ Lục Nam Thâm từ trên người Niên Bách Tiêu xuống. Nhìn theo hướng này, đúng là Niên Bách Tiêu đang giữ cánh tay Lục Nam Thâm.

Cô nhíu mày không vui: “Anh ấy đang bị thương, anh đùa giỡn với anh ấy làm gì chứ?”

Cô vừa mới đi chưa được bao lâu, về đã thấy cảnh này. Quả nhiên để đàn ông trông bệnh nhân là không đáng tin cậy lắm, từng ấy tuổi đầu rồi còn nghịch được.

Niên Bách Tiêu thật là…

Anh ấy nằm sấp trên giường, ngây ngốc một lúc lâu, cho đến tận khi Hàng Tư nói: “Sao còn chưa dậy đi? Nếu anh mệt thật thì về nhà trọ nghỉ ngơi đi. Để tôi trông là được rồi.” Cuối cùng, cô còn đưa ra một kết luận: “Thật không đáng tin cậy.”

Ôi trời.

Niên Bách Tiêu ngàn lời khó biện hộ, anh ấy thật sự muốn bò ra cửa sổ xem xem ngoài kia trời đã đổ tuyết chưa.

Khi quay sang nhìn lại cái vẻ giả bộ đáng thương của Lục Nam Thâm, anh ấy tức mà không biết trút vào đâu, thế nào gọi là “ngậm bồ hòn làm ngọt”, lớn đến từng này, anh ấy mới thật sự lần đầu trải nghiệm.

“Lục Nam Thâm!” Niên Bách Tiêu nghiến răng nghiến lợi, bò dậy bóp cổ Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm nét mặt thảng thốt hoảng loạn, không tránh không né, cổ cứ thế bị anh ấy bóp chặt. Hàng Tư thật sự cảm thấy đau đầu, thế này là sao đây? Bị chó dại cắn à?

“Buông tay!” Hàng Tư giơ tay đánh vào cánh tay Niên Bách Tiêu: “Anh bị điên rồi à?”

Lục Nam Thâm nhất quyết không phản kháng, mặt bị bóp đến đỏ lựng.

Hàng Tư sốt sắng, tiến lên bấu mạnh vào eo bàn tay của Niên Bách Tiêu. Lần này cô khá mạnh tay, Niên Bách Tiêu bị bất ngờ, đau muốn chết, lập tức buông tay, cổ của Lục Nam Thâm được giải cứu.

Anh ấy ho sặc sụa, cả người có vẻ như không còn sức lực gì nữa, một cơn gió cũng có thể thổi bay đi mất vậy, sau đó anh ấy yếu ớt dựa vào lòng Hàng Tư…

Niên Bách Tiêu xoa tay, hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Vờ vịt!

Quá giỏi diễn, anh ấy đúng là có bóp cổ, nhưng anh ấy có dùng sức sao?

Hàng Tư một tay ôm Lục Nam Thâm, để anh dựa trong lòng mình, nhẹ nhàng quát nạt Niên Bách Tiêu: “Anh bắt nạt anh ấy làm gì? Vết thương của anh ấy còn chưa lành, anh có biết không?”

“Cậu ta là phường lừa đảo!” Niên Bách Tiêu hai mắt bốc hỏa: “Cô bị cậu ta lừa rồi!”

Anh mới là người vô tội nhất đây này.

Hàng Tư thở dài: “Anh bị anh ấy lừa cái gì? Lừa tình cảm hay lừa tiền? Nói gì thì nói anh ấy cũng là bệnh nhân, anh lớn vậy rồi sao còn không hiểu chứ?”

Niên Bách Tiêu sắp tức chết rồi.

Anh ấy đâu thể nói với Hàng Tư, ban nãy Lục Nam Thâm định cưỡi lên người mình?

“Được, cậu được lắm, cậu đợi lúc nào lành đấy.” Niên Bách Tiêu bò dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm bằng ánh mắt hằn học.

Lục Nam Thâm thở dài yếu ớt: “Cậu mà còn ăn hϊếp tôi thêm vài lần, chắc tôi không khỏi được quá.” Dứt lời, anh ngước mắt lên, đôi mắt vừa đủ để chạm tới khuôn cằm xinh xắn của Hàng Tư, nét mặt anh lập tức trở nên đáng thương: “Hàng Hàng, tốt nhất em cố gắng đừng để tôi lại một mình, ở cạnh cậu ta nguy hiểm quá.”

Hàng Tư nhìn Niên Bách Tiêu như thể muốn gϊếŧ người rồi thở dài: “Thôi được rồi.” Thật không hiểu Niên Bách Tiêu lên cơn điên gì.

Niên Bách Tiêu: …

Phát rồ lên mất, muốn chết quá!