Tứ Trùng Miên

Chương 49: Anh sẽ không để nó gặp nguy hiểm

Đối với những biến cố bất ngờ xảy đến với Lục Nam Thâm, trên dưới nhà họ Lục đều rất sửng sốt. Bởi vì ở trong mắt họ, Tiểu Nam Thâm từ nhỏ đã được sống giữa sự yêu thương, gặp phải đả kích lớn như vậy chắc chắn không thể vượt qua được cái hố tâm lý trong lòng mình.

Thậm chí Tần Tô còn từng có ý định đưa anh qua Bắc Âu, tới một vài thị trấn xa xôi và hẻo lánh, nơi đó neo người, giữa con người và con người cũng có những khoảng cách nhất định, chí ít sẽ không khiến anh cảm thấy quá ồn ào, chưa biết chừng anh sẽ năng ra ngoài đi lại.

Nhưng Lục Nam Thâm đã thể hiện với họ một cách chắc chắn rằng: Anh không cần phải đi xa nơi đất khách quê người, anh sẽ thích ứng với trạng thái này.

Về sau, Tần Tô phải hỏi tài xế mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra ngày hôm đó Lục Nam Thâm nói muốn ra ngoài đi đây đi đó, bố anh Lục Chấn Dương không yên tâm bèn cử ba xe vệ sỹ đi theo. Lục Nam Thâm không có điểm đến cụ thể bèn bảo tài xế dẫn anh đi dạo lung tung.

Khi đi tới khu trung tâm ồn ào, Lục Nam Thâm bèn bảo tài xế dừng xe.

Tài xế cho xe dừng lại bên vệ đường, ba chiếc xe vệ sỹ còn lại cũng lặng lẽ dừng lại bên cạnh như những con cá dưới lòng biển sâu, luôn sẵn sàng đợi lệnh. Tài xế không biết Lục Nam Thâm có chuyện gì. Anh không có phản ứng gì, chỉ ngồi yên ở ghế sau, nhắm chặt đôi mắt lại.

Nhưng trạng thái này không được duy trì quá lâu. Anh mở mắt ra, anh nói với tài xế mình không xuống xe nữa, bảo tài xế tới một con đường gì gì đó, xuống xe đi bộ khoảng bao nhiêu bước thì sẽ nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc, có lẽ nó đã lạc mất bố mẹ.

Sau đó anh lại cử một vệ sỹ đi tới một con đường khác ở phía Đông, có một người mẹ đang tìm con khắp nơi, nếu anh đoán không nhầm, đó có lẽ chính là mẹ của đứa trẻ đang khóc kia.

Tài xế và vệ sỹ chia ra hành động.

Chưa đầy hai mươi phút sau, mọi chuyện đã được giải quyết.

Tài xế kể lại với Tần Tô, nếu không nhờ thính giác ghê gớm của cậu chủ, có lẽ hai mẹ con họ đã lạc mất nhau. Đứa bé còn quá nhỏ, mẹ nó còn đang tìm ở một hướng ngược lại, lại còn là mùa du lịch đông đúc người qua lại.

Thính giác nhạy bén trở thành một con dao hai lưỡi.

Vừa khiến Lục Nam Thâm đau khổ cũng đồng thời mang tới cho anh không ít thu hoạch, đặc biệt là đối với trình độ âm nhạc của anh, chính vì đôi tai khác biệt của mình, anh nhàn đi một nửa trong mọi việc.

Về sau anh thành lập dàn nhạc, ai ai cũng biết thính giác anh rất tốt, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện đôi tai anh là thứ người thường không có được. Anh có thể nghe rõ mồn một bài diễn tấu của từng nhạc sỹ trong dàn nhạc, thế nên cho dù chỉ có âm chuẩn của một người không đúng, cũng không thoát nổi khỏi đôi tai anh.

Nhưng trước khi thành lập dàn nhạc, anh đã tới Na Uy một chuyến, anh ở lại đó không lâu, chỉ khoảng một tháng.

Suốt một tháng trời ở đó, anh không làm việc gì nghiêm túc cả, chỉ ra biển, đuổi bắt cá voi, ngây người ngắm hoàng hôn. Đối với anh mà nói, một quốc gia vốn không quá xa lạ bỗng chốc trở nên thật khác biệt.

Anh nghe thấy bi thương cũng nghe thấy cả hạnh phúc, anh nghe được những lời than vãn khổ đau cũng nghe thấy cả những lời động viên cổ vũ, anh nghe thấy sự giàu sang cũng nghe thấy sự đói nghèo.

Vô vàn những trạng thái của nhân sinh đều lọt cả vào đôi tai anh.

Thế là anh bắt đầu sáng tác, đó chính là hình hài ban đầu của Ode to soul.

Cho đến khi anh ngồi thưởng thức một buổi biểu diễn trong một nhà thờ trên đỉnh núi tại một chợ phiên, anh mới nghĩ, mình cũng nên thành lập dàn nhạc.

Rất nhiều năm về sau, Lục Nam Thâm mới hiểu ra một đạo lý: Tất cả khổ đau của cuộc sống chỉ để giúp bạn có dũng khí phá kén.

Chỉ có điều anh không ngờ dàn nhạc xảy ra chuyện, dường như có những nguy cơ lớn hơn đang đợi anh. Khi một loạt các tai ương ập đến: Tần Tô gặp chuyện, Lục Môn chao đảo… có một dạo anh ngỡ mình không thể vượt qua nổi.

Chẳng ai có thể thời gian quan tâm tới người khác, anh buộc phải nghiến răng vượt qua cửa ải này.

Thấy Lục Bắc Thần có ý quan sát anh, dường như đang phán đoán thật giả trong lời nói của anh. Anh cười nói: “Em nói câu nào cũng là sự thật, em thật sự cảm thấy bây giờ rất ổn, hơn nữa…”

Nụ cười nơi khóe miệng Lục Nam Thâm tắt dần, sự trong trẻo trong đôi mắt trở nên tối dần. “Chẳng phải hung thủ đã xuất hiện rồi sao? Anh hai, anh không cần lo lắng cho em đâu, chính vì có sự tồn tại của hung thủ, hai năm qua em mới cảm thấy mình còn sống.”

Lục Bắc Thần nhàn nhã uống trà, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Lần này Lục Bắc Thần tới Tây An là vì một cuộc điện thoại của Lục Nam Thâm, thế nên sau khi làm xong các công việc còn khiếm khuyết của quy trình giải phẫu, anh ấy cũng chuẩn bị rời khỏi Tây An.

Trước khi đi, Lục Bắc Thần cuối cùng vẫn không nhịn được, liên tục nhấn mạnh một khi có chuyện gì phải lập tức liên lạc với các anh.

“Không có việc gì cũng gọi được, để các anh biết được tình hình của em bất cứ lúc nào.” Lục Bắc Thần lại bổ sung thêm một câu.

“Vâng.” Lục Nam Thâm nhìn anh ấy, đôi mắt đong đầy nụ cười.

Thấy vậy, Lục Bắc Thần khó xử: “Tuy rằng tai anh không nhạy như em nhưng anh vẫn biết em đang cười thầm đấy.”

“Em là đứa không biết điều đến thế sao?” Lục Nam Thâm cười trêu chọc: “Em chỉ đang cảm thấy được một giáo sư Lục xưa nay luôn lạnh lùng cao ngạo quan tâm như vậy em hơi sợ.”

Cho dù là giáo sư Lục kiêu ngạo cũng khó mà chịu được cái miệng dẻo như kẹo này. Nhưng giáo sư chung quy vẫn là giáo sư, vẫn luôn nhặt nhạnh lại được một ít lý trí.

“Em nói “nhưng mà” luôn đi.”

Lục Nam Thâm nói thật, anh hắng giọng: “Nhưng mà, anh cũng còn trẻ tuổi, sao đã mắc cái bệnh càm ràm rồi?”

Lục Bắc Thần không giận mà bật cười: “Anh đã làm bố rồi, em thì sao? Vẫn chỉ là một cậu nhóc.”

“Một cậu nhóc hơn hai mươi tuổi ạ?” Lục Nam Thâm nhướng mày.

“Muốn bọn anh coi em như người lớn à? Đơn giản thôi, kết hôn sinh con đi.” Bản tính độc miệng của Lục Bắc Thần lại nổi lên, anh ấy quan sát anh một lượt, cố tình thở dài: “Đến bạn gái còn chưa có, chắc ngày kết hôn sinh con còn xa xôi lắm, hồi bằng tuổi em, anh đã có người yêu rồi đấy.”

Lục Nam Thâm không hề bị đả kích chút nào: “Vậy phải xem so sánh với ai, nếu so sánh với anh cả, em cảm thấy em vẫn còn tiến bộ hơn.”

“Tiến bộ ở chỗ nào vậy nghệ sỹ vĩ đại của tôi?” Lục Bắc Thần dở khóc dở cười: “Cùng lắm là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, thế cũng coi là tiến bộ? Có phải em đang ở chung với Niên Bách Tiêu không? Nói tiếng Trung bắt đầu không rõ ràng vậy rồi à?”

Lục Nam Thâm cố nhịn cười: “Có thể là thật đấy anh, gần mực thì đen rồi.”

***

Sau khi lên xe, Lục Bắc Thần trầm mặc rất lâu mới rút di động ra. Anh không mở danh bạ mà gõ thẳng một dãy số điện thoại.

Đầu kia bắt máy rất nhanh, chỉ nghe thấy bên kia nói câu gì đó, cuộc họp được tạm dừng.

Sau đó người ấy đứng lên, đi ra khỏi phòng họp, xung quanh càng trở nên yên ắng hơn.

“Bắc Thần?” Đầu kia cất giọng trầm thấp.

Trong xe yên tĩnh, Lục Bắc Thần hít một hơi sâu: “Anh cả.”

“Đang ở Trung Quốc à?” Lục Đông Thâm hỏi.

Lục Bắc Thần “ừm” một tiếng, thông báo rằng anh về Trung Quốc tham gia hội thảo khoa học. So với sự thoải mái tự tại khi giao tiếp với Lục Nam Thâm, khi đối diện với Lục Đông Thâm, Lục Bắc Thần có vẻ nặng nề hơn.

Nhưng người tâm trạng nặng nề đâu phải chỉ một mình Lục Bắc Thần? Nếu Lục Đông Thâm không áy náy trong lòng, giọng anh ấy lúc nghe điện thoại đã không trầm thấp đến thế.

Những bão tố và thay đổi hai năm trước, cho dù hai năm sau họ đều đã bước ra được, nhưng trái tim vẫn thi thoảng bị nhốt lại vào chiếc l*иg đó.

“Đi gặp Nam Thâm rồi à?” Có lẽ sợ ngượng ngập, Lục Đông Thâm thẳng thừng đi vào chủ đề chính.

Nhưng cũng chính sự thẳng thắn này đã thể hiện rõ sự quyết đoán và sát phạt của Lục Đông Thâm. Ngay cả Lục Bắc Thần cũng không ngờ đến, anh chưa kịp có cảm xúc nào khác, sửng sốt: “Anh biết ư?”

Lục Đông Thâm cười khẽ: “Hai đứa là em của anh mà.”

Ý tứ đã quá rõ ràng, vì họ là em trai của anh ấy, thế nên anh ấy sẽ quan tâm tới từng nhất cử nhất động. Lục Bắc Thần nảy sinh một cảm giác khó diễn tả, có chút cảm động, nhưng cũng có phần không tự tại, thậm chí còn có chút không vui.

“Hung thủ xuất hiện rồi.” Lục Bắc Thần không đôi co thêm về sự “quan tâm” của anh ấy nữa, nói nhẹ nhàng: “Em hơi lo về tình hình của Nam Thâm.”

Lục Đông Thâm “ừm” một tiếng: “Đã xảy ra vụ án mới, anh cũng đã nghe nói, Nam Thâm muốn đọ sức với hung thủ, anh hiểu tâm trạng của nó.”

Lục Bắc Thần im lặng giây lát: “Anh cả, anh không điều tra ra được hung thủ ư?”

Ý của anh càng rõ ràng hơn, mọi chuyện anh ấy đã tìm hiểu kỹ càng rồi, phải chăng cũng đã hiểu rõ tình hình về hung thủ?

Không ngờ Lục Đông Thâm cười khó xử: “Anh đâu phải thần thánh, cũng có những chuyện, những người anh không điều tra được. Tình hình của Nam Thâm ở bên này sẽ có người theo dõi, trước mặt nó vẫn khá an toàn, thế nên tạm thời không quấy rầy nó. Em cũng hiểu tính khí Nam Thâm mà, một khi nó biết mình bị theo dõi nó nhất định sẽ không vui.”

Lục Bắc Thần nghĩ bụng: Anh cũng tự biết hành động đó khiến người ta không vui cơ đấy.

“Em chỉ sợ nó…” Khi lên tiếng, Lục Bắc Thần hơi ấp úng.

Lục Đông Thâm ở đầu kia yên lặng chờ đợi.

“Em không biết nói thế nào, về mặt cảm xúc Nam Thâm cho em một cảm giác rất kỳ lạ.” Lục Bắc Thần nói tiếp: “Chắc là do em nghĩ nhiều, em chỉ sợ nó muốn một mất một còn với hung thủ, dù sao nó cũng đã đợi hai năm trời.”

Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát: “Anh sẽ không để nó gặp nguy hiểm, khi cần thiết, anh sẽ nhúng tay vào.”

Lục Bắc Thần lại nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Rất lâu sau: “Anh không định hỏi xem em có phát hiện gì mới không à?”

Giọng Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối đều khá trầm, cảm xúc ổn định. “Nam Thâm mời được em “xuất sơn” chứng tỏ vụ án đã đi vào “nút thắt cổ chai”, còn khi em đã bước ra được khỏi phòng giải phẫu thì cũng chứng tỏ vụ án đã có chuyển biến.”

Lục Bắc Thần bật cười, không hổ danh là Lục Đông Thâm.

“Nam Thâm muốn nhờ em tìm hiểu một người đã chết tên Kiều Uyên, anh cả có từng nghe đến cái tên này chưa?”

“Kiều Uyên?” Giọng Lục Đông Thâm có chút thiếu chắc chắn: “Anh có từng nghe nói đến người này, đây là một nhân tài kinh doanh bỗng dưng nổi lên trong hai năm gần đây, nhưng anh chưa từng gặp người này, nghe nói cậu ta cũng rất ít xuất hiện trong những sự kiện đông người. Em vừa nói là cậu ta… chết rồi ư?”

“Vâng, Nam Thâm có nói như vậy.”

“Anh chưa có nhiều tiếp xúc với người này, nên không thể cung cấp cho em quá nhiều tư liệu. Nam Thâm hỏi về cậu ta làm gì chứ?” Lục Đông Thâm cảm thấy khó hiểu.

Tuy rằng Lục Nam Thâm có từng bổ túc về quản trị kinh doanh, nhưng sự tập trung chủ yếu của nó vẫn dành cho âm nhạc, nó cũng chẳng quá quan tâm tới chuyện thương trường, sao bỗng dưng lại chú ý tới một thương nhân?

“Em đang nghĩ…” Lục Bắc Thần suy đoán: “Có thể liên quan tới cô bé bên cạnh nó.”

“Cô bé?”

Lục Bắc Thần chợt thấy giọng Lục Đông Thâm có sự thoải mái bất ngờ, có lẽ vì anh cảm thấy một Lục Đông Thâm không có chuyện gì là không biết cũng có những chuyện chưa nắm được. Cứ nghĩ là anh ấy biết về tình hình của Nam Thâm, xem ra tình hình cụ thể anh ấy vẫn chưa tường tận lắm.

Anh hắng giọng, tung ra một quả bom: “Anh cả không biết là bên cạnh Nam Thâm mới xuất hiện một cô gái sao?”

Quả nhiên, anh nhận được một phản ứng bất ngờ từ Lục Đông Thâm đúng như anh mong muốn…

“Hả?”

***

Khi Lục Nam Thâm trở về quán trọ thì mưa đã ngớt, tuy trời vẫn sầm sì, nhưng khu vườn đã náo nhiệt trở lại.

Bà chủ đang chuẩn bị bữa tối, có xiên nướng, mùi thơm của món thịt dê trên bếp than như mọc chân len lỏi vào mũi của mọi người, thơm đến mức có thể chảy nước dãi.

Hàng Tư không ở trong quán trọ.

Anh hỏi Niên Bách Tiêu, Niên Bách Tiêu tỏ ý không rõ.

“Một người đang sống sờ sờ đi đâu mà cậu cũng không biết à?” Giọng Lục Nam Thâm có chút chất vấn.

Anh khiến cho Niên Bách Tiêu ngây người, sau đó hỏi ngược lại anh với giọng khó xử: “Một người đang sống sờ sờ đi đâu vì sao tôi phải biết?”