Tứ Trùng Miên

Chương 47: Bởi vì hắn có thể biến mất không dấu vết

Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, gương mặt có chút nặng nề, rất lâu sau mới nói một câu: “Hai năm qua đối với nhà họ Lục mà nói, không ai được sống vui vẻ cả.”

Anh ấy nói câu này phần nhiều là trần thuật, không có một chút ý tứ nào khác. Nhưng Lục Nam Thâm khi nhớ về hàng loạt những câu chuyện trong quá khứ, trái tim lại ngâm ngẩm đau. Anh cụp mắt xuống, nói khẽ: “Rất xin lỗi, em không nên nhắc lại chuyện quá khứ.”

Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn anh: “Có liên quan gì đến em đâu? Nếu thật sự phải nói đến áy náy, tiếng xin lỗi này anh phải nói với em và anh cả mới đúng.”

“Anh ba có hồ đồ, nhưng anh ấy cũng đã trưởng thành rồi, anh không phải gánh những lỗi lầm của anh ấy.” Lục Nam Thâm nói.

Lục Bắc Thần trầm mặc, ánh mắt tối đi cũng như đang giấu một nỗi đau ngầm. Lục Nam Thâm cũng không nói thêm gì, lúc cầm tách trà cứ cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.

Hai năm qua đối với nhà họ Lục mà nói, không ai được sống vui vẻ cả, câu nói này quả thực không sai. Tuy nói rằng Lục Môn hòa thuận bên ngoài mưu mẹo bên trong, nhưng cũng chưa thể gió mưa bão tố bằng thời điểm Lục Đông Thâm tranh đoạt chiếc ghế quyền lực, cho dù là lúc trước khi bố anh và các chú bác tranh đoạt quyền phát ngôn ở Lục Môn thì cũng chưa từng ầm ĩ dữ dội đến thế.

Có thể nói hai năm trước Lục Môn đã trải qua một cơn mưa dập gió vùi. Lục Đông Thâm thập tử nhất sinh. Lục Bắc Thâm, cũng tức là em trai song sinh của Lục Bắc Thần, suýt chút nữa khiến cả Lục Môn chết chung với mình. Vào đêm mưa gió ấy, Lục Bắc Thâm tử mạng, Lục Bắc Thần mất đi người em trai thân nhất của mình, còn anh và anh cả thì mất mẹ. Nhà họ Lục sau khi mất đi người phụ nữ cốt cán của gia đình cũng có một dạo chìm đắm vào nỗi đau tột cùng.

Tranh đấu quyền lực định sẵn sẽ phải trải qua mưa máu gió tanh. Sau khi ngồi lên chiếc ghế quyền lực, Lục Đông Thâm thi hành những thủ đoạn cực gắt, không những không có sự chao đảo khi vừa mới nhậm chức mà kể từ khi anh ấy ngồi lên vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị thay bố, không ít những kẻ phản đối anh ấy trong Lục Môn đều lần lượt bị “câm lặng”. Anh cả của anh là người đi một bước có thể mưu tính trước trăm bước, cộng thêm việc bên cạnh còn có Dương Viễn đi dò đường trước, chị dâu dùng sức mạnh của cả Thương Lăng để làm hậu thuẫn cho anh cả nên chiếc ghế quyền lực của Lục Môn coi như đã được anh ấy nắm chắc trong tay.

Lục Môn đổi máu, những cổ đông bị bên ngoài mua chuộc bị đá khỏi Hội đồng quản trị không thương tiếc, mọi chuyện được giải quyết tận gốc rễ chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, giờ thì có thể nói cả Hội đồng quản trị của Lục Môn đều được kiểm soát bởi anh cả. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, nói theo lời của Lục Đông Thâm thì Lục Môn không thể bị chảy máu thêm nữa thế nên sau khi nắm được quyền lực, anh ấy bắt đầu điều chỉnh các vị trí nhân sự, chuyên môn hóa các quy trình vận hành, cố gắng hạn chế tới mức thấp nhất việc anh em tương tàn về sau khi lại có tranh đoạt quyền lực xảy ra.

Lục Đông Thâm chuyển hóa mọi đau thương thành động lực thanh lọc Lục Môn, còn Lục Bắc Thần thì mất đi em trai song sinh, lại còn làm phẫu thuật mổ tim, dù là tâm lý hay sức khỏe thì đều bị tổn thương nặng nề. Hai năm qua, Lục Bắc Thần gần như không liên lạc gì với Lục Môn, bao gồm cả anh cả Lục Đông Thâm.

Lục Nam Thâm trong hai năm qua cũng chỉ gặp anh ấy đôi ba lần, nhưng đó cũng là việc của một năm sau khi mọi chuyện xảy ra.

Thế nên lần này gọi điện cho Lục Bắc Thần, thật ra Lục Nam Thâm không quá tự tin. Trong lòng Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thâm vẫn là một nút thắt, tâm trạng của anh ấy sẽ rất phức tạp, vừa không thể coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng lại không biết trút giận vào đâu. Thân là người trong cuộc, chẳng ai dám nói mình vô tội, cũng chẳng ai nhận mình là kẻ may mắn.

Lúc đó ở trong điện thoại, Lục Bắc Thần chỉ nói một câu “Anh biết rồi”. Cuối cùng anh ấy vượt đường sá xa xôi tới đây, việc này đích thực khiến Lục Nam Thâm cảm kích muôn phần.

Lục Bắc Thần nhìn về phía anh, nỗi đau trong đôi mắt dần dần tan đi, thay vào đó là lòng thương dành cho Lục Nam Thâm. “Lục Môn tranh giành quyền lực, không ai trong bọn anh là người đứng ngoài nhìn vào cả, ngoài em. Nam Thâm, em mới là người phải chịu tổn thương lớn nhất, rất xin lỗi, lúc đó các anh không ai để ý tới cảm nhận của em.”

Thật ra câu nói này không sai.

Lục Nam Thâm chưa bao giờ can dự vào những cuộc tranh đấu quyền lực của Lục Môn, nhưng lại mất mẹ vào năm đó, hơn nữa cũng vào chính năm đó dàn nhạc một tay anh gây dựng lên gặp phải vụ hỏa hoạn thảm khốc, tan đàn xẻ nghé, đối với anh mà nói, đây là hai cú đả kích nặng nề.

Khi ấy tất cả mọi người trong Lục Môn chẳng ai để ý tới tâm trạng của anh, anh tự nhốt mình lại một khoảng thời gian rất dài, thậm chí còn dài và tự kỷ hơn cả năm xưa sau khi bị bắt cóc được đưa trở về Lục Môn.

“Là người của Lục Môn không thể né tránh, đều là người nhà họ Lục, ai có thể đứng ngoài cuộc đây?” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng như một làn gió: “Nhưng có những mối thù nhất định phải báo.”

Chủ đề lại vòng về câu chuyện ban đầu, Lục Bắc Thần khẽ thở dài: “Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng không phải anh đang tạt nước lạnh đâu mà cho dù em khôi phục lại được hung khí gϊếŧ người của hung thủ thì sao chứ? Bây giờ cảnh sát đã nhập cuộc, chuyện chuyên môn hay giao cho người có chuyên môn giải quyết. Nam Thâm, đến bây giờ lai lịch của đối phương ra sao em còn chưa hay biết, anh không muốn em rơi vào vòng tù tội.”

“Yên tâm đi anh hai, em sẽ tự bảo vệ bản thân.” Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng nhưng rất mạnh mẽ.

Lục Bắc Thần thấy vậy cũng hiểu giờ khuyên răn cũng vô ích, cậu em trai này tuy ngoan ngoãn ôn hòa nhưng bản chất vẫn có một sự bướng bỉnh và quyết đoán, dù sao trong người nó vẫn chảy dòng máu của nhà họ Lục, có lẽ phải đến lúc nhe nanh lộ vuốt ra người ta mới biết, thật ra nó mới thực sự là sói.

Nhưng là anh trai, Lục Bắc Thần không thể không lo lắng: “Bây giờ em đang kéo theo cậu em nhà họ Niên, có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Lục Bắc Thần chỉ đứng một chút trong quán trọ, trong khoảng thời gian này ngoài ông chủ ra không tiếp xúc với ai khác. Lục Nam Thâm cũng nghe thấy động tĩnh bèn ra khỏi phòng ngay, lúc đó Niên Bách Tiêu đang ngủ gật.

Tới khi họ tập trung cùng đội trưởng Điền rồi, anh mới nhận được thông tin của Niên Bách Tiêu, từng chữ như đang tố cáo: “Vì sao không gọi tôi theo! Tôi muốn được chặn đường nhìn thấy giáo sư!”

Nói sai liên tục.

Anh chỉ đáp lại Niên Bách Tiêu ba chữ: “Suỵt, yên lặng!”

Niên Bách Tiêu yên lặng thật.

Thế nên khi chưa gặp mặt mà Lục Bắc Thần đã nắm được tình hình hiện tại của anh, quả thực đúng là tác phong làm việc của người nhà họ Lục. Đây cũng chính là Lục Bắc Thần, nếu đổi lại là Lục Đông Thâm, có khi anh ấy còn điều tra cụ thể hơn.

Lục Nam Thâm nói: “Niên Bách Tiêu bẩm sinh yêu thích mạo hiểm, thật ra lần này em và cậu ta chỉ vô tình gặp nhau. Cậu ta rất có hứng thú, đến giờ này muốn đuổi cậu ta ra khỏi câu chuyện là điều không thể. Hơn nữa…”

Anh hơi đổ người về phía trước, bắt đầu thêm trà: “Thân thủ cậu ta không tệ, nếu chọc giận cậu ta thật, chưa chắc em đánh lại được đâu.”

Lục Bắc Thần bật cười: “Anh thấy em chân thành thôi, chứ có đánh được không thì chưa rõ. Quan hệ giữa hai nhà Niên Lục cũng không tệ, cho dù muốn đánh em thật, cậu ta cũng phải cân nhắc suy nghĩ đấy.”

Anh ấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hôm nay anh nhắc về mối quan hệ giao hảo giữa hai gia đình mục đích là muốn nhắc nhở em, nếu em đã kéo cậu ta vào chuyện này, thì em phải cân nhắc chu toàn mọi mặt. Niên Bách Ngạn chỉ có một cậu em trai duy nhất, lỡ có mệnh hệ gì trong tay em, thì ngay cả anh cả Lục Đông Thâm của em ra mặt, anh ấy cũng không nể đâu. Tới lúc đó hai gia đình trở mặt, không tốt.”

Lục Nam Thâm mỉm cười, gật đầu: “Em hiểu rồi anh hai.”

Nhắc nhở vừa phải như vậy, không cần nhiều lời, tuy rằng Lục Bắc Thần luôn coi Nam Thâm là một đứa trẻ, nhưng anh tin Nam Thâm làm việc rất có chừng mực.

Tách trà đã cạn, lần này Lục Bắc Thần không để Lục Nam Thâm thêm trà nữa mà anh ấy tự rót cho mình một cốc, đồng thời nhìn Lục Nam Thâm.

Chưa nói đến việc họ là người một nhà, có chút thần giao cách cảm tự nhiên, chỉ nói về bản lĩnh nhìn ánh mắt đoán sự việc thì đây đều là năng khiếu của nhà họ Lục. Lục Nam Thâm cười nhẹ nhàng: “Tiếp theo đây có phải anh hai sẽ hỏi về Hàng Tư không?”

“Từ nhỏ tới lớn em luôn thích một thân một mình, bên cạnh chưa từng xuất hiện cô gái nào. Anh nhớ là các trưởng bối cũng giới thiệu cho em không ít tiểu thư khuê các? Em đã từ chối như thế nào? Nói rằng em còn nhỏ tuổi chưa thích hợp nói chuyện yêu đương.” Khóe miệng Lục Bắc Thần hơi rướn lên: “Lần này thật khác lạ, đương nhiên anh phải hỏi thăm một chút.”

Lục Nam Thâm hơi cúi xuống, giấu đi nụ cười trong ánh mắt: “Nếu anh hai chỉ tò mò, vậy thì đừng hỏi nữa.”

“Anh vừa tò mò mà cũng vừa quan tâm.” Lục Bắc Thần cười hỏi: “Câu trả lời này em được nói hay sao?”

Lục Nam Thâm giấu kỹ nụ cười nơi đáy mắt, tay nghịch tách trà: “Em chỉ cảm thấy… Ừm, từ lần đầu tiên gặp cô ấy em đã có cảm giác rất thân thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.”

Lục Bắc Thần nhìn anh: “Mọi chuyện tình yêu sét đánh đều bắt đầu từ câu “giống như đã gặp ở đâu rồi”.”

Lục Nam Thâm mím môi cười khẽ, không lên tiếng phản bác, đăm chiêu giây lát mới mở lời: “Em cảm thấy cô bé Hàng Tư này rất đặc biệt, cô ấy có bí mật, hoặc cô ấy giấu rất kỹ.”

“Có lòng điều tra sẽ tra ra thôi.” Lục Bắc Thần nói thẳng vào trọng điểm.

“Em có điều tra ra một chút.” Lục Nam Thâm thừa nhận: “Nhưng có một số chuyện bị mất dấu, không dễ điều tra được.”

Nghe xong, Lục Bắc Thần khá bất ngờ, sửng sốt giây lát, anh ấy nói: “Người gần đây nhất có lai lịch không rõ ràng là chị dâu, lúc trước anh cả cũng mất công mất sức lắm, em cảm thấy liệu cô gái Hàng Tư này có bí ẩn được đến mức ấy không?”

“Em không biết.” Lục Nam Thâm thở dài: “Mà hơn nữa, hình như cô ấy sợ em.”

Tuy rằng cô không thể hiện ra quá rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự xa cách của cô. Có lúc cô nhìn anh, ánh mắt lại ánh lên đôi chút sợ hãi vô thức, nhưng nó cũng biến mất nhanh chóng.

Ngược lại, đối với Niên Bách Tiêu, cô không có cảm xúc ấy, ánh mắt rất thẳng thắn.

Anh vẫn còn nhớ ngày cô tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, cả lúc trước khi ở trong thung lũng chết chóc cô cũng từng gặp ác mộng. Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì mới xuất hiện nhiều giấc mơ lộn xộn như vậy?

“Anh hai, có một doanh nhân tên Kiều Uyên, anh có biết người này không?”

Cái tên này, lúc đó anh đã nghe rất rõ ràng, hơn nữa Hàng Tư cũng thừa nhận về người này.

Lục Bắc Thần lắc đầu: “Có thể việc này em hỏi anh cả sẽ thích hợp hơn.”

Lục Nam Thâm đăm chiêu: “Vâng… một người đã chết.”

Lục Bắc Thần không hiểu, điều tra một người đã chết ư?

“Thôi bỏ đi, để em tự điều tra.” Lục Nam Thâm nói.

“Người này và việc cô ấy sợ em có liên quan gì tới nhau à?” Lục Bắc Thần vẫn chưa hiểu.

Cụ thể thì Lục Nam Thâm cũng không nói ra được: “Hình như cô ấy cảm thấy… em trông khá giống người đó?”

Lục Bắc Thần lại càng ngạc nhiên hơn: “Việc này thì hiếm có đấy, gương mặt của em người thường khó mà có được thì phải.”

Lục Nam Thâm cũng cho rằng chuyện này khó mà xảy ra, còn về nguyên nhân thì anh không nghĩ như Lục Bắc Thần. Dù sao anh ấy cũng là anh trai, lúc nào cũng nghĩ không ai hơn được em trai mình, nên thậm chí còn có dấu hiệu của sự mù quáng.

Nguyên nhân thật sự khiến anh nghĩ điều này khó xảy ra là trừ phi anh và người kia phải là anh em sinh đôi, bằng không đâu có khó phân biệt đến vậy.

Tư duy bị rơi vào thế khó.

Có điều Lục Bắc Thần nói không sai, muốn điều tra cặn kẽ một người thì kiểu gì cũng điều tra được, bây giờ vụ án của Báo săn đang quấn lấy anh, đợi anh có thời gian rồi, anh chắc chắn phải điều tra người đàn ông tên Kiều Uyên đó, cho dù anh ta đã chết.

“Nói về hiếm gặp, em còn gặp phải một chuyện khó tin hơn.”

Lục Bắc Thần hỏi: “Lại là một kẻ giống hệt em à?”

“À thế thì không phải.” Lục Nam Thâm phì cười nói: “Em quả thực đã gặp một người, sở dĩ nói là khó tin, là vì hắn có thể biến mất không dấu vết.”