Vì trời mưa, mọi người đều tập trung ăn sáng ở phòng ăn trong nhà.
Lúc trước hầu như mọi người đều ăn ngoài vườn, khi trời nắng đẹp nhất, khu vườn sẽ toát lên vẻ nhàn nhã và xanh mướt mắt sau khi ánh nắng được lọc qua những kẽ lá. Những cô gái thích chụp ảnh luôn có thể chụp được vô vàn kiểu.
Sáng sớm không còn những bàn nhỏ ngồi ăn trong vườn, nhà ăn trở nên náo nhiệt hơn.
Mấy cô gái nói chuyện trong phòng trà nước ngày hôm qua sáng sớm nay đã túm tụm lại với nhau, ríu ra ríu rít, cầm các đĩa đồ ăn sáng lên chụp hết góc nọ đến góc kia, bận rộn thì đừng hỏi.
Hàng Tư không nhìn nổi nữa, phải nhắc nhở họ: “Hôm nay trời mưa, các cô mất thời gian chụp ảnh như thế thì đồ ăn nguội mất, nếu bỏ vào lò vi sóng làm nóng lại, ảnh hưởng đến khẩu vị, các cô lại bỏ, thế nên mau ăn đi, đừng chụp nữa.”
Có cô gái bị mắng không phục, nói không chút khách sáo: “Làm nóng lại còn ngon hay không cũng là việc của tôi, cô quản được tôi à?”
Hàng Tư cười: “Cô có thích ăn hay không là chuyện của cô, nhưng lãng phí tiền điện thì là chuyện của tôi rồi. Thêm nữa, tôi cũng chỉ có lòng nhắc nhở, cô bé đừng nhạy cảm quá.”
Hốc mắt cô gái kia chợt đỏ rực lên, ngồi phịch xuống ghế: “Đúng là ức hϊếp người quá đáng.”
Hàng Tư câm nín… chỉ biết hỏi trời…
Cô quay người bỏ đi, không quan tâm nữa.
Chưa đi tới nhà ăn, Lục Nam Thâm đã nghe thấy cuộc nói chuyện này, anh bật cười. Niên Bách Tiêu nhìn tình hình ấy cũng hiểu ra vấn đề, hỏi anh nghe được gì mà cười dê vậy?
Lục Nam Thâm cũng câm nín, kéo anh ấy đứng sang bên cạnh. Cửa sổ nhà ăn sáng sủa sạch sẽ, vừa hay có thể soi rõ gương mặt hai người họ. Lục Nam Thâm nói: “Cậu tự nhìn đi, xem hai chúng ta bây giờ ai cười dê hơn ai?”
Niên Bách Tiêu cười rất từ tốn: “Đừng có loanh quanh để qua mặt tôi.” Nghĩ một chút, anh ấy bổ sung thêm một câu: “Cậu là một người không có đạo đức.”
Sáng sớm nay, sau khi Lục Nam Thâm ngoài mặt giả vờ vô tội, sau lưng nhe răng nanh, Niên Bách Tiêu đã chụp ngay lên đầu anh cái mũ “vô đạo đức”. Lục Nam Thâm thì chẳng phản bác gì, sau khi Niên Bách Tiêu về phòng tắm rửa, anh bèn lượn lờ tới bên cạnh Hàng Tư, tiếp tục rực rỡ như nắng.
Hàng Tư còn phải tới nhà ăn giúp đỡ, thế nên rửa ráy cũng tranh thủ thời gian. Cô rửa mặt sảng khoái, vuốt sữa rửa mặt đầy bọt lên mặt, sau đó xả vòi cho nước chảy nhanh xuống mặt, nhất thời nước bắn tung tóe.
Nhưng cảm nhận được có người đứng ngoài cửa, cô hơi nghiêng đầu qua nheo mắt nhìn, sau đó lại tiếp tục táp nước lên mặt. “Anh dùng nhà vệ sinh à? Tôi nhanh lắm.”
Lục Nam Thâm dựa nghiêng vào khung cửa ra vào nhà vệ sinh, “thoải mái” ngắm kiểu rửa mặt tốc độ như điện của Hàng Tư. Anh nói: “Tôi không dùng, Niên Bách Tiêu đang tắm trong phòng nghỉ, tôi đợi cậu ta đi ra.”
Hàng Tư với một cánh tay ra vẫy vẫy với anh: “Tôi xong xuôi rồi, đi ra ngoài ngay đây, anh cứ rửa ráy ở đây cũng được.” Dứt lời, cô với lấy khăn mặt.
Đầu ngón tay quờ đi lau bừa khắp mặt.
Lục Nam Thâm thấy vậy không nhịn được cười, đi tới lấy chiếc khăn mặt. Anh không đưa cho cô mà nói một câu: “Để tôi giúp cô.”
Để một anh chàng đẹp trai như thế này lau mặt giúp, Hàng Tư cảm thấy không ổn, cô định lấy lại khăn: “Đưa tôi đi.”
“Không sao, phía sau cô lau không tới.” Lục Nam Thâm không định trả lại cô, anh theo đà giúp cô lau cổ.
Trong dàn nhạc cũng có không ít cô gái, có lúc anh cũng nhìn thấy họ tẩy trang rửa mặt, không thể nói là quá tao nhã, nhưng hình như luôn có bông tẩy trang, bông rửa mặt, khăn rửa mặt gì đó hỗ trợ. Cho dù không có, họ cũng làm rất tỉ mỉ, kỹ càng.
Cô thật sự chẳng trân trọng gương mặt này chút nào.
Lục Nam Thâm ngắm nhìn gương mặt cô, bị chà đến đỏ ửng rồi, sau đó cả một vòng cổ áo cũng ướt sạch sau khi bị táp nước.
Để rửa mặt, cô đã búi hẳn mái tóc lên, nhưng sau màn giày vò vừa rồi của cô, quá nửa mái tóc đã bung xuống. Lục Nam Thâm nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc phía sau của cô lên, lòng bàn tay phủ qua phần gáy trắng trẻo của cô tiến một đường lên trên, cố định lại mái tóc rối bời.
Anh lau sạch những giọt nước sau gáy cô.
Ban đầu Hàng Tư không có cảm nhận gì, chỉ là không quen tiếp xúc với đàn ông như vậy.
Nhưng khi lòng bàn tay của người đàn ông đứng bên nhẹ nhàng vuốt qua gáy, trong lòng Hàng Tư bỗng xuất hiện một cảm giác khác lạ. Cảm giác này cô không nói lên được thành lời, ngứa ngáy nhưng lại có chút bối rối. “Cảm ơn anh”, cô không để anh tiếp tục nữa, kéo khăn mặt qua.
Đến lúc tự lau thì cô rất qua loa, vài ba cái là xong.
Cô thả cho mái tóc xõa xuống.
Cô gái trong gương có khuôn mặt trắng như sứ, đôi mắt đen láy, lại còn sáng rực, như một vì sao trên bầu trời đêm. Chỉ là khi đứng cạnh Lục Nam Thâm, trông cô trở nên thật nhỏ bé. Cô loẹt quẹt đôi dép lê dưới chân, đế dép còn mỏng hơn da mặt, còn Lục Nam Thâm thì sao…
Cô cụp mắt xuống liếc, anh cũng đi dép lê, nhưng dép của nam thì dày đáng là bao?
Hai người gần như không tăng thêm phân nào…
Cô ở trong gương, cái đầu gần như chỉ có thể huơ huơ đến ngực anh.
Không đúng, về lý mà nói chiều cao của cô cũng hoàn toàn ổn, lúc trước so sánh với anh cũng đâu có quá lùn. Cô vô thức đứng thẳng lưng lên, bụng đã dãn đến đau đớn rồi, ừm, hình như có vươn được tới yết hầu của anh.
Lục Nam Thâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh không nhịn được cười, khóe miệng cong cong.
Lần này Hàng Tư bắt được nụ cười đó. Haizz, mình so đo với cậu nhóc này làm gì chứ?
Nhưng mà vẫn phải thừa nhận, trẻ con bây giờ dậy thì tốt thật.
Cô lấy tay làm lược, vuốt vuốt tóc mấy cái, tóc cô dài nhưng suôn mượt, tay buông ra, đuôi tóc tự động vểnh lên. Cô thổi phù phù tóc mai mấy cái, nói đại một câu: “Phải cắt tóc rồi, rối tung rối mù.”
Nhiều tóc.
Lục Nam Thâm ngắm cô: “Rất đẹp mà.”
Hàng Tư đẹp, từ nhỏ tới lớn có không ít người khen cô rồi, thế nên nếu xuất hiện một ai đó khen cô đẹp cô cũng không quá để ý. Giống như bây giờ, cô không có quá nhiều cảm xúc. Cô quay người đi vào phòng tắm, lấy chai sữa tắm ra, đưa cho Lục Nam Thâm: “Sữa tắm của tôi mùi đào, anh xem anh thấy ổn không?”
Cô cảm thấy mùi gỗ hợp với anh hơn.
Lục Nam Thâm không mở ra ngửi mà cười nói: “Ổn.”
Thật sự chấp nhận được sao?
“Anh chắc chắn không cần ngửi thử chứ?” Hàng Tư nghi hoặc hỏi.
Cô được bạn ký túc giới thiệu mua loại sữa tắm này, mỗi lần dùng xong cô đều cảm thấy mình như một quả đào biết đi, mùi ngọt đến mức con gái như cô còn khó chấp nhận, huống hồ là nam giới như anh.
Lục Nam Thâm hơi cúi người xuống, sát lại gần cô, làm cô giật nảy mình. Anh cười: “Ngửi mùi trên người cô là được rồi.”
Có vẻ như đang đùa giỡn nên Hàng Tư không suy nghĩ quá nhiều, cô nhìn anh: “Lục Nam Thâm, bên ngoài hay nói anh hướng nội, tôi thấy đâu có phải.”
Lục Nam Thâm cụp mắt xuống, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể… tôi cảm thấy cô rất dễ gần, với người không thân thì tôi không thích nói nhiều.”
Hàng Tư ngẫm nghĩ, có thể cũng là như vậy, mối quan hệ giữa người với người còn phải xem có hợp với nhau không. Gặp nhau đã như thân quen từ trước thì sẽ nói không hết chuyện, bằng không sẽ im thin thít.
“Cô không cảm thấy tôi nói nhiều đấy chứ?” Lục Nam Thâm nhìn cô, hỏi.
Chính là ánh mắt này, ngoan ngoãn lại dè dặt, chỉ sợ cô không vui, khiến Hàng Tư nhất thời cảm thấy mình nói hơi quá, đang yên đang lành hỏi chuyện này làm gì? Cô liên tục xua tay: “Không cảm thấy vậy đâu, thật đấy.”
Nói anh cởi mở thì không phải, nhưng xét về nói nhiều anh chắc chắn không bằng Niên Bách Tiêu.
“Anh đừng hiểu lầm, ban nãy tôi cũng chỉ hỏi đại một câu như vậy thôi.” Hàng Tư sợ làm tổn thương anh nên lập tức tỏ rõ thái độ của mình, nhét chai sữa tắm vào lòng anh: “Anh chấp nhận được mùi này là được rồi.”
Cô ra khỏi phòng vệ sinh nhưng cũng quay ngược lại rất nhanh, ngó đầu vào trong nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu, không khí của bữa sáng nay chắc chắn rất náo nhiệt, anh nên chuẩn bị tâm lý.”
Thật sự náo nhiệt.
Khi vào nhà ăn, Lục Nam Thâm đã thấu hiểu sâu sắc sự “náo nhiệt” mà Hàng Tư nói.
Rất đông nữ giới, ánh mắt của mọi người gần như lập tức hướng về phía anh, ngay sau đó họ lại âm thầm xì xào bàn tán.
Một trai thẳng như Niên Bách Tiêu cũng phải đờ đẫn, quan sát bản thân một lượt từ trên xuống dưới, hỏi Lục Nam Thâm: “Tôi rửa mặt chưa sạch à? Hay đầu bù?”
“Đều rất ổn, có điều lại hơi ổn quá.” Lục Nam Thâm chọn một vị trí sát cửa sổ, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy Hàng Tư ở ngay gần đó, anh vẫy tay với cô.
Ngay lập tức, ánh mắt các cô gái lại hướng vào Hàng Tư.
Hàng Tư cũng gần xong việc rồi, mặc kệ ánh mắt đám đông. Thấy họ đã tới, cô bèn bê đồ ăn ra. Cô tiện thể giơ tay khuơ khuơ trong không trung, miết ngón cái và ngón trỏ lại, nói với Lục Nam Thâm: “Xòe tay ra.”
Lục Nam Thâm ngoan ngoãn làm theo.
Hàng Tư như đang vân vê thứ gì, đặt vào lòng bàn tay Lục Nam Thâm.
Cô làm động tác tương tự với Niên Bách Tiêu. Niên Bách Tiêu từ đầu tới cuối ở trong trạng thái ngơ ngẩn, xòe tay ra một cách khó hiểu, sau đó giương mắt nhìn Hàng Tư bỏ thứ gì đó vào trong tay mình. Sau đó cô giơ tay lên, nhìn trái ngó phải, làm cái gì vậy?
Hàng Tư mím môi cười: “Hai anh vừa vào đây, hoa đào đã bay ngập trời rồi, tôi tiện tay lấy hai bông cho hai anh, các anh nên nhận tấm lòng của các cô gái.”
Lục Nam Thâm chỉ im lặng ngồi cười.
Niên Bách Tiêu ngỡ ngàng hiểu ra, sau khi phản ứng lại mới nói: “Họ rảnh ghê.”
Hàng Tư gật gù: “Thì trông hai anh thuận mắt, họ thích ngắm thích nói cũng là chuyện bình thường.”
Niên Bách Tiêu không hiểu: “Nói gì cơ?” Sau đó anh ấy lập tức tỉnh ngộ: “Chắc chắn là chuyện cậu ta vào phòng cô rồi! Hàng Tư, cô hiền quá, thật ra cậu ta…”
“Thật ra tôi không muốn mọi người hiểu lầm.” Lục Nam Thâm không để Niên Bách Tiêu nói hết câu. Khóe miệng anh hơi hạ xuống, ánh sáng trong đôi mắt cũng tối hơn: “Hàng Tư, ban nãy cô cũng nghe thấy họ nói gì rồi phải không?”
Hàng Tư đang định ăn canh bánh kẹp, thấy anh như vậy, nhất thời cảm thấy mình cứ mải ăn mải uống là không hay. Cô đặt bánh kẹp xuống, nói nhẹ nhàng: “Con gái mà, thích tưởng tượng, ai bảo hai anh đẹp trai, đúng không? Nhìn ở một góc độ khác thì cũng tốt, chứng tỏ hai anh quá xuất chúng.”
Cô nghĩ trong lòng, có thể một thiên tài âm nhạc như anh rất nhạy cảm, cộng thêm việc giới âm nhạc cũng khá loạn, anh không muốn bị người ta nghĩ về hướng đó cũng là bình thường.
Câu chuyện của mấy cô gái thật ra rất lộ liễu, ban nãy cô cũng nghe lọt vài câu.
Nói hai anh chàng đẹp trai ở chung một phòng rất mờ ám, còn thảo luận anh và Niên Bách Tiêu ai ở trên ai ở dưới, đủ các thể loại liên tưởng xa xôi. Câu nói này nếu để nam giới bàn tán về nữ giới thì chắc chắn là hạ lưu và đê tiện. Nhưng câu chuyện giữa các cô gái, cho dù là người trong cuộc nghe cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng.
Tuy rằng chính Hàng Tư cũng cảm thấy họ hơi quá đà rồi.
Cô nghĩ tới cảnh hôm qua Lục Nam Thâm chỉ cười không nói gì, có lẽ chính là lúc các cô gái thảo luận về chủ đề này. Nghe một lần thì thôi, cứ bị nghe người ta nói mãi chắc cũng không thoải mái.
Niên Bách Tiêu mãi vẫn không bắt kịp câu chuyện của hai người họ: “Đợi chút, cái gì nói cái gì?”
Lục Nam Thâm coi anh ấy như không khí, đeo găng tay dùng một lần lên, cầm chiếc bánh kẹp Hàng Tư để bên cạnh, xé thành miếng nhỏ, để hết vào bát canh của cô. “Tôi chỉ cảm thấy họ quá ồn ào, nghĩ cách để họ sớm im lặng là tốt nhất.”