Tứ Trùng Miên

Chương 38: Cô thu nhận tôi đi mà

Khúc quặt này khiến Hàng Tư ngẩn ra trong giây lát, nhưng cô cũng hoàn hồn lại rất nhanh, “ồ” lên một tiếng, không có quá nhiều biểu cảm.

Ngược lại ban đầu đầu óc Niên Bách Tiêu hoàn toàn đờ đẫn, anh ấy buột miệng: “Họ đều là nam giới mà…”, sau đó lập tức hiểu ra vấn đề, kêu lên “Shit” một tiếng, nhíu chặt đôi mày.

Một phản ứng đầy “trai thẳng”.

Hàng Tư thì không bài xích chuyện này. Tình cảm mà, chẳng ai nói trước được điều gì. Nhưng động cơ của hai người ấy thì cô thực sự không hiểu, cô hỏi Lục Nam Thâm: “Vì sao họ lại muốn vào thung lũng chết chóc?”

Lục Nam Thâm đăm chiêu giây lát: “Chắc để tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ chăng.”

Nghe xong câu này, một người lúc trước đầu óc vẫn luôn nhanh nhạy như Hàng Tư còn chưa kịp hiểu vấn đề. Cô nhìn Lục Nam Thâm chằm chằm vẻ khó hiểu.

Lục Nam Thâm đang định lên tiếng thì khựng lại, nhìn nét mặt có vẻ như có điều ngại ngần. Hàng Tư nhìn người nhìn sắc mặt, bỗng nhiên hiểu ra phản ứng lúc này của Lục Nam Thâm, cô cười nhẹ nhàng: “Không sao, tôi đã cùng nghe với các anh từ đầu đến tận đây rồi, cứ tiếp tục nói đi, anh có thể bỏ qua giới tính của tôi.”

Lục Nam Thâm phì cười vì câu nói của cô, có chút xao động ẩn hiện trên gương mặt. Anh ngắm cô, hỏi nửa đùa nửa thật: “Sao có thể bỏ qua giới tính của cô?”

Cô gái trước mắt trắng trẻo xinh xắn, mái tóc dài gội xong cũng đã khô từ lâu, để thả xuống. Đuôi tóc hơi vểnh, rõ ràng là xoăn tự nhiên. Lúc trước Lục Nam Thâm cứ tưởng cô cố tình đi làm tóc.

Đoạn eo thon còn thi thoảng lộ ra vừa như vô tình vừa như cố ý, mềm mại rất ưa nhìn. Sự dịu dàng và làn da trắng của cô đều thể hiện cô khác biệt với sức mạnh căng tràn nam tính, thế nên, bỏ qua cô bằng cách nào đây?

Hàng Tư mím môi cười khẽ.

Cô vừa cười, cảm giác xa cách trong ánh mắt đã tan đi không ít.

Niên Bách Tiêu xứng đáng nhận giải vua cổ động của năm, chỉ một lòng để tâm tới vụ án, hơn nữa anh ấy còn là kiểu người cực kỳ tập trung, chính là kiểu một khi đã chú tâm vào chuyện gì thì có thể bỏ qua hết mọi hoàn cảnh môi trường xung quanh vậy.

Rõ ràng là hoàn toàn khác biệt với Lục Nam Thâm, một người có thể cùng lúc làm nhiều việc.

Thế nên anh ấy chỉ mải nghĩ tới câu “Họ là một cặp” và “tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ” của Lục Nam Thâm, và cũng vì vậy anh ấy hoàn toàn không nghe thấy câu “làm sao bỏ qua” mà Lục Nam Thâm hỏi Hàng Tư…

Và cuối cùng, anh ấy lên tiếng, hỏi thẳng vào vấn đề…

“Họ vào thung lũng chết chóc làʍ t̠ìиɦ à?”

Lục Nam Thâm cảm thấy mình may mắn vì đang không uống cà phê, bằng không chắc chắn sẽ sặc chết bị câu nói chẳng chút suy nghĩ nào của người này.

Quả nhiên, chỉ cần người nói không ngượng, người ngượng sẽ là người khác.

Thấy Niên Bách Tiêu vẫn đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt mong mỏi được giải đáp, Lục Nam Thâm cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy Hàng Tư tò mò bồi thêm một câu: “Thế à?”

Lục Nam Thâm sửng sốt, quay đầu nhìn Hàng Tư.

Trong đôi mắt của Hàng Tư chỉ tràn ngập… sự hiếu kỳ.

Ừm, thôi đành vậy.

Anh bật cười: “Các cô gái bây giờ đều…”

“Đều cái gì?” Hàng Tư nhìn anh.

Lục Nam Thâm mỉm cười: “Đều thẳng thắn vậy sao.”

“Đương nhiên.” Hàng Tư ngả người vào lưng ghế, rõ ràng rất thoải mái, tự tại: “Giả vờ giả tảng không mệt sao?”

Kể cũng phải.

Chỉ có điều Lục Nam Thâm cảm thấy lúc trước anh chưa từng tiếp xúc với kiểu con gái như Hàng Tư.

Nói thế nào nhỉ? Thẳng thắn dứt khoát, làm việc phóng khoáng, hơn nữa lại rất thấu hiểu nhân tình thế thái. Có điều cô vẫn còn nhỏ, xinh xắn, bỗng dưng trở thành một sự đối lập.

Niên Bách Tiêu sốt ruột, gõ tay lên mặt bàn ba cái: “Này.”

Có ý nhắc nhở.

Lục Nam Thâm thật sự phục anh ấy luôn, nhìn thẳng vào mặt anh ấy: “Chính xác.”

Nghe nói Niên Bách Ngạn là người chín chắn, làm việc chu toàn, sao lại có một cậu em trai bộp chộp dường này?

Niên Bách Tiêu không rõ Lục Nam Thâm nhìn mình chằm chằm như vậy là đang nghĩ cái gì, bệnh ung thư trai thẳng lại nổi lên. Nghệ sỹ cello chính thức ấy trông như thế nào anh ấy không biết, nhưng Báo săn thì anh ấy biết.

Phải nói là, khá đẹp trai đấy.

Nhưng không thể bằng anh ấy, Niên Bách Tiêu âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng. Chỉ có điều đàn ông với đàn ông làm mấy chuyện ấy… Hình ảnh đó khiến Niên Bách Tiêu nghĩ cũng nổi da gà.

Lục Nam Thâm kể lại mọi chuyện một cách đại khái.

Nghệ sỹ cello chính thức có một dạo từng rơi vào trạng thái sa sút, phải nghỉ một quãng thời gian dài. Sau khi trở lại dàn nhạc, cả con người dường như khác trước.

Về sau trong một lần chuẩn bị công diễn, Lục Nam Thâm vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai nghệ sỹ cello và violon, ý tứ đại khái là anh ta từng được trải nghiệm một cuộc tình ái đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến anh ta nhung nhớ không quên, nói rằng đó là nguồn gốc cho những linh cảm của anh ta.

Ban đầu Lục Nam Thâm cũng không quá để ý, chỉ nghĩ anh ta mới có bạn gái. Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, Lục Nam Thâm mới biết rõ về khuynh hướng giới tính của anh ta. Còn về đối tượng hẹn hò, Lục Nam Thâm cũng phải mất rất lâu mới điều tra ra được, Báo săn giấu rất kỹ.

Dù sao thì chuyện này cũng quá riêng tư.

“Tôi tìm Báo săn, một mặt là vì anh ta chưa quên được người yêu cũ, cũng rất muốn phá được án, mặt khác cũng vì anh ta từng vào trong thung lũng chết chóc, biết rõ tình hình trong đó.”

Có thể là thật sự nảy sinh tình cảm, nỗi đau thể hiện ra ngoài của Báo săn khi nhắc đến nghệ sỹ cello không giống như đang diễn. Anh ta thừa nhận với Lục Nam Thâm, trước đó đúng là họ từng vào thung lũng chết chóc. Ban đầu họ chỉ muốn tìm một nơi không người để vui chơi, nhưng lại vô tình đi lạc vào đó.

Về sau, họ bị một con thú rất kỳ lạ đuổi bắt, phải trốn vào trong sơn động. Tới khi con thú đó chạy mất thì nghệ sỹ cello nổi hứng, hai người đều cảm thấy khoảnh khắc ấy vừa nguy hiểm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả đời khó quên.

Báo săn hơas với Lục Nam Thâm sẽ dẫn anh vào trong thung lũng chết chóc, điều kiện tiên quyết là anh phải chiến thắng cuộc đua.

Bây giờ nghĩ lại, con thú mà họ gặp phải chắc chắn chính là lợn vòi, trong thung lũng chết chóc đó rốt cuộc có mấy con lợn vòi, không ai nói rõ được.

Sau khi anh trình bày hết những câu chuyện ấy, Niên Bách Tiêu cảm thán vô cùng.

Sau đó anh ấy bất thình lình nói: “Là thay trời hành động ư?”

Lục Nam Thâm nhìn anh ấy, thế là ý gì?

“Tôi có cảm giác…” Niên Bách Tiêu đăm chiêu: “Giống như đang thay mặt cho cậu vậy.”

Lục Nam Thâm sững người.

Niên Bách Tiêu đột nhiên áp sát gần anh, nhìn anh chằm chằm, hỏi một câu nửa đùa nửa thật: “Hung thủ không phải là cậu đấy chứ?”

Thay mặt cho cậu, ý tứ quá rõ ràng.

Cái chết của hai nghệ sỹ chính thức, nguyên nhân rất có thể là vì bình thường họ cư xử không đúng mực, làm thiệt hại tới lợi ích của dàn nhạc. Hơn nữa qua miêu tả của Lục Nam Thâm có thể biết được, hai nghệ sỹ đó cảm thấy mình nhiều kinh nghiệm, bình thường chắc chắn cũng không phục Lục Nam Thâm.

Thêm nữa còn có dấu hiệu nhảy việc, ắt sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của dàn nhạc.

Báo săn thì đơn giản rồi, anh ta là người tình của nghệ sỹ cello, cũng coi như biết một nửa câu chuyện, vậy thì cũng có thể cần gϊếŧ anh ta để diệt khẩu chăng.

Quan trọng hơn là vì sao hung thủ lại chọn đúng lúc Lục Nam Thâm đã tìm ra Báo săn rồi mới ra tay? Vì sao phải qua hai năm sau mới gây án trở lại?

Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ánh mắt không hề có chút dịch chuyển nào.

Chỉ nghe thấy anh hỏi từng câu từng chữ: “Niên Bách Tiêu, cậu là cá vàng phải không? Lúc Báo săn chết tôi đang ở cùng với hai người đấy.”

Niên Bách Tiêu bị phản pháo đến nỗi mặt ngượng ngập: “Thế…”

Nếu có đồng phạm thì sao?

Hàng Tư không tiếp lời Niên Bách Tiêu, trong suy nghĩ của cô anh ấy chỉ đang nói những lời nhảm nhí. Cô lại nghĩ tới một mấu chốt khác: “Nếu nói trước khi hai nghệ sỹ ấy bị hại, anh đã nhận được lời thách thức của hung thủ, vậy còn Báo săn thì sao?”

Lục Nam Thâm: “Chưa nhận được.”

“Cũng có nghĩa là đến hôm nay anh mới phát hiện ra manh mối của hung thủ, vậy lúc trước làm sao anh dám khẳng định cái chết của Báo săn là do cùng một người gây ra? Nếu chỉ là một người nhắm vào anh thì sao?”

Con người sống trên đời, không thể không đắc tội với ai.

Lục Nam Thâm hiểu sự nghi hoặc của cô, nói: “Tuy rằng Báo săn không chết do hỏa hoạn, nhưng tư thế chết của anh ta giống hệt với hai nghệ sỹ kia, còn nhớ tư thế mà tôi dựng lại không?”

Hàng Tư và Niên Bách Tiêu đều nhớ cả.

“Đó là tư thế của một nhạc trưởng khi đứng diễn trên sân khấu.”

***

Đến tận nửa đêm, bên ngoài mới hơi mát mẻ hơn. Gió đêm ùa vào phòng, xua tan cái oi ả ban ngày.

Sau khi tắm xong, Hàng Tư bỗng trằn trọc khó ngủ, trong đầu cô hiện lên những chuyện liên quan đến vụ án Ode to soul và cái chết của Báo săn. Cô thật sự không ngờ Lục Nam Thâm đã gặp nhiều chuyện như thế, một thanh niên trông rất sáng sủa và tươi trẻ, một thanh niên thu hút sự chú ý của người ta như vậy, ai ngờ đằng sau sự tươi sáng ấy toàn là những vết sẹo đau đớn.

Cô khẽ thở dài.

Trời quá nóng, cô gội đầu lại lần nữa. Cô túm lại vạt tóc đưa lên hít hà, cũng may đã không còn mùi dầu mỡ của món hồ lô chiên. Với hiệu suất gội đầu như thế này, mái đầu cô sắp hói như sô pha rồi.

Cô đưa tay lau đi lớp hơi nước trên gương nhưng không ngờ trong gương đột nhiên xuất hiện gương mặt một người đàn ông.

Ánh mắt lạnh lùng và đầy sự kiểm soát mang tính cố chấp, tất cả đều được ẩn sau một chiếc kính gọng vàng. Hàng Tư sửng sốt thở dốc, quay phắt đầu lại.

Sau lưng không một bóng người.

Khi quay đầu lại nhìn vào gương một lần nữa, bên trong đã chỉ còn gương mặt một cô gái đang hoảng hốt chưa định thần lại được.

Là ảo giác ư?

Hàng Tư có cảm giác trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực. Ban nãy cô nhìn rất rõ ràng, chính là gương mặt của Kiều Uyên, sao cô có thể nhìn nhầm được?

Bỗng nhiên có người gõ cửa.

Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ khiến Hàng Tư giật mình đến run tay, chiếc máy sấy tóc bên cạnh rơi bộp một cái xuống đất.

Là Lục Nam Thâm.

Ôm gối đứng ngoài cửa.

Ngoài vườn đã yên tĩnh hẳn, giờ này các cô gái ra hóng mát cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Thế nên sau lưng anh cũng chỉ còn bóng cây tĩnh mịch và những quầng sáng mờ ảo. Anh mặc áo phông trắng đứng đó, gương mặt sạch sẽ, cao ráo mảnh khảnh, trông rất bình yên.

Hàng Tư một tay đặt trên nắm cửa, đứng đối diện anh, sắc mặt ít nhiều có chút bất ngờ: “Sao vậy?”

Gương mặt Lục Nam Thâm ánh lên vài phần khó xử: “Niên Bách Tiêu ngủ ngáy, tôi không ngủ nổi với cậu ta, có thể ngủ nhờ chỗ cô không?” Anh lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Cô cũng biết đấy, ở đây hết phòng trống rồi.”

“Ngủ ngáy… á?” Hàng Tư ngờ vực, hơi ngó đầu ra.

Thật ra hai phòng cách nhau rất gần, cửa sổ cũng liền kề cửa sổ. Nhưng Hàng Tư vẫn ra khỏi phòng, đi tới trước cửa sổ lắng nghe, rồi quay về nhìn Lục Nam Thâm: “Có sao?”

Lục Nam Thâm cụp mắt xuống: “Tiếng thở của cậu ta hơi to một chút, tai tôi cũng khổ.”

Bây giờ Hàng Tư mới chợt nhớ ra, sao cô quên bẵng chuyện này chứ?

Xem ra thính giác nhạy cảm cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, muốn ngủ một giấc yên lành khó biết bao.

Hàng Tư hỏi anh: “Chẳng phải có tai nghe sao?”

Lục Nam Thâm cúi mặt xuống nhìn cô, lắc đầu: “Thật sự không được, hơn nữa đeo lâu đè vào tai cũng không thoải mái.”

“Nhưng mà…” Hàng Tư ngập ngừng: “Cho dù anh qua chỗ tôi ngủ, tôi cũng thở đấy.”

Lục Nam Thâm phì cười vì câu nói của cô, đôi mắt cong tít lại: “Con gái thở nhẹ hơn đàn ông.”

Hàng Tư cảm thấy khó xử: “Phòng tôi cũng chỉ có một chiếc giường thôi.”

Không thể nào ngủ chung giường với anh được?

Cô cảm thấy mình chưa đạt được tới mức độ đó.

“Chẳng phải phòng cô có một phòng khách một phòng ngủ sao, tôi ngủ ngoài phòng khách là được rồi.” Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng.

“Việc này…”

Không hay lắm thì phải, cô nam quả nữ.

Lục Nam Thâm đưa một tay ra, nhẹ nhàng giựt giựt một góc áo ngủ của cô, nói dịu dàng: “Cô thu nhận tôi đi mà, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền tới cô đâu.”

Hàng Tư ngước lên, vô tình chạm vào ánh mắt anh, bỗng chốc trở nên yếu lòng, thở dài một tiếng: “Được rồi, anh vào đi.”