Niên Bách Tiêu bỗng dưng cảm thấy cảm giác này không xa lạ.
Chính là cảm giác Lục Nam Thâm mang tới cho anh ấy qua câu nói vừa rồi, nhưng cụ thể phải hình dung như thế nào? Niên Bách Tiêu nhất thời nghèo nàn vốn từ, không sao miêu tả ra được.
Cho tới khi phải đối diện với ánh mắt như muốn nói “Thấy chưa, tôi đã bảo anh mạnh tay rồi” của Hàng Tư, Niên Bách Tiêu đã lập tức nghĩ ra từ đó: Trà xanh.
Anh ấy liếc nhìn Lục Nam Thâm với vẻ không vui, thật tình, giả vờ giả vịt đỉnh cao.
“Cậu ta còn chém được cả lợn vòi.” Niên Bách Tiêu gõ tay lên bàn.
Anh ấy rõ ràng có ý nhắc nhở, nhắc nhở Hàng Tư đừng bị vẻ “vô tội” của Lục trà xanh lừa gạt, cũng nhắc nhở Lục Nam Thâm đừng tỏ ra yếu đuối, õng ẹo như vậy nữa, anh ấy không tin đâu.
Cảm xúc của Lục Nam Thâm thì quá đỗi bình thản, anh chống cằm, thông báo: “Cái chết của nó không liên quan đến tôi, là nó tự đâm vào cây mà chết, cùng lắm tôi chỉ lấy nguyên liệu thôi.”
Niên Bách Tiêu hơi nheo mắt lại, tự đâm đầu vào cây mà chết? Sao anh ấy thấy khó tin thế nhỉ?
Đâu phải anh chưa từng tiếp xúc với con lợn vòi đó, tuy rằng nó to lớn đồ sộ nhưng động tác rất nhanh nhẹn, tự đâm đầu vào cây mà chết ư? Ha.
Hàng Tư không hiểu được sự “ấm ức” của Niên Bách Tiêu, chuyện này nói xong cô cũng bỏ qua luôn. Cô trở về chuyện chính, nhưng cũng giống như điểm quan trọng mà ban nãy Niên Bách Tiêu nắm bắt, cô càng muốn đi vào điểm mấu chốt nhất…
“Sở dĩ trước khi lửa bùng lên anh không có mặt ở phòng nghỉ, có phải có liên quan tới manh mối hung thủ tung ra trước không?”
Nụ cười nơi khóe môi Lục Nam Thâm tắt dần, anh ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, những đường cong nơi sống lưng rõ ràng trở nên căng cứng hơn.
Phải, đúng là vì anh có được manh mối trước.
Nhưng khi đó Lục Nam Thâm hoàn toàn không biết đó là manh mối hung thủ để lại.
Đó là sau khi luyện tập xong, mọi người đều trở về phòng nghỉ, Lục Nam Thâm bỗng “nhận” được một món quà.
Một chiếc hộp nhỏ rất xinh xắn, tông trắng nhưng lại thắt một chiếc nơ màu đỏ rất gắt gao.
Ban đầu anh cũng không quá để ý đến nó. Nhưng tới khi mở hộp ra, nhìn thấy chiếc USB ở trong, anh liền lờ mờ ý thức được sự quái dị của câu chuyện.
Bên trong USB không có gì, đây là kết luận của cảnh sát sau này khi có được nó.
Nhưng trước đó, Lục Nam Thâm đã nghe thấy.
Anh nghe thấy một đoạn còi xương.
Ù ù, như âm thanh từ một nơi xa xôi vọng tới.
Chắc chắn là một chiếc còi, về điểm này Lục Nam Thâm tin chắc chắn vào đôi tai của mình. Âm thanh nào xuất phát từ thứ gì, hoặc làm cách nào để có được âm thanh ấy, từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ phán đoán sai.
Nhưng dù nói đó là tiếng còi, âm thanh ấy rõ ràng vẫn không phải là một âm thanh thường nghe thấy.
Một loại còi có chất liệu đặc biệt.
“Nói một cách chính xác thì đó là một chiếc còi được làm bằng xương của một loài động vật đặc biệt.” Lục Nam Thâm nhẹ nhàng nhấn mạnh.
Đương nhiên, tính chất đặc biệt của cái còi không chỉ nằm ở đây.
“Đối phương thổi một đoạn gồm bảy ô nhịp.” Lục Nam Thâm ngừng một chút, sau đó bổ sung: “Là một đoạn trong Ode to soul.”
Dùng còi xương thổi một đoạn nhỏ trong Ode to soul, trong đó có một âm điệu của nửa âm có sự khác biệt, chính vì lý do này đoạn nhỏ đó đã mang tới cảm giác khác lạ.
Là cảm giác gì nhỉ?
Mỗi lần nhớ lại đoạn nhạc được thổi bằng còi xương ấy, Lục Nam Thâm lại cảm thấy rất không thoải mái.
Không liên quan đến việc đối phương tự sửa giai điệu, mà chính vì âm thanh giống như nửa âm đó, khiến sự không thoải mái này nảy sinh từ tận đáy lòng, sau đó mặc sức lan ra um tùm như cỏ dại.
Đã từng có người đánh giá Lục Nam Thâm là người một tay sáng tác nên Ode to soul…
Nhìn trời đất biết kính sợ, nhìn chúng sinh biết xót thương, nhìn chính mình biết lối về, ba điều mà nhân sinh cần “nhìn” đều có mặt trong tác phẩm này.
Là âm thanh có sức mạnh nhất giữa hồng hoang trời đất.
Đây cũng là nguồn gốc bản nhạc Ode to soul.
Ode to soul được chia làm ba chương lớn, ý tưởng chủ đạo vừa hay chính là trời đất, chúng sinh và chính mình.
Nhưng hung thủ đã dùng một đoạn nhỏ bị sửa giai điệu đó để nói với Lục Nam Thâm rằng, Ode to soul thiếu đi một thứ.
Thiếu đi tội ác và máu tanh.
Chỉ khi nhìn vào tội ác mới có thể nở ra những bông hoa rực rỡ nhất, chỉ trong máu tanh mới mọc lên mạn đà la.
Muốn nhìn thấy trời đất, chúng sinh và bản thân mình, đầu tiên phải đối diện với bóng tối, tội ác và máu tanh.
Đây chính là nguyên nhân khiến Lục Nam Thâm cực kỳ không thoải mái.
Nó khiến anh liên tưởng tới một con chuột già trốn trong đường hầm tối, bẩn thỉu nhưng lại phát triển một cách dã man.
Không phải Ode to soul của anh.
Anh bài xích một tác phẩm như vậy.
Sau khi nghe xong đoạn nhạc đó, Lục Nam Thâm nhận được một cú điện thoại nặc danh, giọng của đối phương đã được xử lý qua, cũng khiến người ta khó mà thoải mái được giống như âm điệu đã bị hắn sửa đổi vậy.
Cậu không cảm thấy Ode to soul phải dính máu mới có linh hồn sao?
…
Nghe tới đây, Hàng Tư thấy lạnh sống lưng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ một cách công khai à.
Ánh mắt Lục Nam Thâm âm u trầm tối, giống như một màn sương không thể tan đi, đè xuống khiến người ta không sao thở nổi. Anh nói: “Mỗi một chữ trong câu nói đó tôi đều nhớ rõ.”
Ode to soul dính máu.
Thế nên đoạn khúc mà chiếc còi được làm từ nguyên liệu đặc biệt đó thổi ra mới có âm khí nặng nề như vậy.
Hung thủ trước sau nói hai câu.
Câu cuối cùng chính là…
Trò chơi bắt đầu rồi.
Khi Lục Nam Thâm ý thức được điều chẳng lành thì phòng nghỉ đã bùng cháy, dữ dội bùng lên, lan ra mạnh mẽ. Dàn nhạc mà anh tự hào, những nghệ sỹ đã diễn tấu bản Ode to soul của anh đạt tới đỉnh cao đều đang đau khổ rêи ɾỉ, điên cuồng giãy giụa trong đám lửa ấy, giống như nằm dưới địa ngục, không có chỗ thoát thân.
Để đến tận bây giờ, trái tim của Lục Nam Thâm cũng vẫn ở lại nơi địa ngục vô tận, chưa từng được giải thoát.
Về sau cảnh sát tìm ra chiếc USB đó, dĩ nhiên bên trong không còn manh mối gì.
Không phải họ không nghe thấy, mà vì nội dung bên trong được thiết lập để tự động xóa bỏ sau lần phát đầu tiên, thật sự không để lại bất kỳ manh mối gì.
Nhưng đoạn nhạc bị sửa đổi ấy vẫn khắc sâu trong trí não của Lục Nam Thâm, không sai một nốt.
“Chỉ sửa một âm thôi sao?” Hàng Tư hỏi với vẻ khó hiểu.
Lục Nam Thâm: “Đúng, chỉ một âm thôi.”
Hàng Tư sửng sốt. Một bản nhạc giao hưởng hoành tráng, chỉ sửa một âm đã thay đổi tính chất, điều này quả thực khiến người ta phải cảm thán.
Niên Bách Tiêu rất tò mò: “Sửa thành âm gì rồi?”
Hàng Tư cũng rất muốn biết.
Ai ngờ Lục Nam Thâm lắc đầu: “Không thể dựng lại được.”
Câu nói này khiến Hàng Tư và Niên Bách Tiêu đưa mắt nhìn nhau, Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Cậu là nhạc sỹ thiên tài!”
Nói một cách khác, có âm điệu nào cậu không dựng lại được chứ?
“Hai năm qua, tôi đã thử tất cả các nhạc cụ và đạo cụ không phải nhạc cụ, chỉ cần là thứ phát ra được âm thanh tôi đều đã thử, nhưng âm đó không một dụng cụ nào có thể tái hiện lại được.”
Anh cũng từng làm rất nhiều còi xương, nhưng vẫn vô ích.
Thậm chí, hai năm qua những chiếc còi xương mà anh tìm thấy đều chỉ thổi ra được tiếng còi thuần túy, âm thanh rất chói tai, rất bình thường.
Nghe tới đây, Hàng Tư cụp mắt xuống ngẫm nghĩ, cô bảo họ đợi một chút, rồi đứng dậy trở về phòng. Khi đi ra, trong tay cô đã có thêm một chiếc còi xương. Cô đặt nó lên bàn, hỏi Lục Nam Thâm: “Chiếc còi xương này lúc trước anh cũng từng thổi, là nó sao?”
“Không phải, nhưng khá gần rồi.” Lục Nam Thâm cầm lấy chiếc còi trên bàn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, đôi mày chau lại.
Một Lục Nam Thâm như vậy đẹp như tiên trong tranh vậy.
“Còn nhớ những gì tôi kể với cô về chiếc còi xương này lúc trước không?”
Hàng Tư cảm thấy, ánh mắt anh hiền dịu như mắt bồ câu vậy.
Là kiểu bồ câu sống trong các ngôi chùa ngôi miếu, đôi mắt vừa trong sáng vừa thuần khiết, không nhuốm chút bụi trần nào. Một người như vậy thì chọc ghẹo được tới ai? Ai lại nhẫn tâm tổn thương một người thuần túy như anh chứ?
Cô nhẹ nhàng gật đầu, anh từng nói thật ra nó là một loại nhạc cụ dùng trong tế lễ.
“Lúc trước tôi chưa nói kỹ lo sẽ làm cô sợ.” Lục Nam Thâm đẩy còi xương ra trước mặt cô, ngón tay phủ lên trên: “Tiền thân của nó có lẽ là còi uống máu, nốt nhạc bị sửa đổi đó có thể sẽ chỉ thổi ra được bằng chiếc còi uống máu thật sự mà thôi.”