Liên quan đến chuyện này, Niên Bách Tiêu từng hỏi anh hai lần.
Một lần Lục Nam Thâm nói là “mèo mù vớ phải chuột chết”, vô tình đi lạc vào trong thung lũng chết chóc, nhưng lần này anh lại nói với họ: “Tìm xương của một loài thú.”
“Xương của loài thú gì?” Niên Bách Tiêu chưa hiểu.
Chủ yếu là cái ngày ở trong thung lũng chết chóc, anh ấy tỉnh dậy không phát hiện ra tung tích của hai người họ, ban đầu còn tưởng hai người họ cùng đi do thám địa hình, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy sai sai.
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi quay đầu sang nhìn Hàng Tư, ánh mắt khiến người ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Niên Bách Tiêu nhìn Hàng Tư vẻ khó hiểu.
Hàng Tư ban đầu chỉ chăm chú lắng nghe, dù sao thì cứ cho là cô đã điều tra ra chuyện này, nhưng vị nhạc trưởng thiên tài bí ẩn một tay sáng lập nên dàn nhạc D ngồi trước mắt đây còn ẩn chứa quá nhiều bí mật, mà những bí mật này cũng chỉ có mình anh mới biết.
Nhưng khi thấy Lục Nam Thâm nhìn mình, ánh mắt có một ý tứ khác, cô lập tức hiểu ra ngay.
“Lợn vòi, đúng không? Hơn nữa anh có được rồi.”
Trong đôi đồng tử của Lục Nam Tư lấp lánh những tia sáng: “Việc cô đoán được ra lợn vòi thì tôi không ngạc nhiên lắm, nhưng làm sao cô biết tôi đã có được thứ mình cần?”
“Tôi nhìn thấy đầu lợn vòi, có vết thương, một vết dao rất sắc.” Hàng Tư nói dứt khoát, rõ ràng.
Chẳng trách lúc ấy anh lại mượn dao của cô, cái gì mà dùng để phòng thân chứ?
“Cô đã nghi ngờ tôi từ lúc ấy?” Lục Nam Thâm lại hỏi.
Hàng Tư không giấu giếm: “Không, ngay từ lúc anh xuất hiện trong sơn động.”
Cô nhìn anh chằm chằm, dưới bóng cây buổi tối, gương mặt điển trai của người đàn ông bị những ánh đèn lập lòe giữa các chạc cây khắc họa sắc nét, sạch sẽ tiết chế, nhưng cũng vì những bí mật anh đang giữ trong lòng mà có thêm vài phần thần bí.
“Con đường hẹp dẫn vào sơn động vừa phức tạp vừa bí bách thậm chí là rất kín đáo, khả năng để một người có thể vô tình đi lạc vào đó là cực kỳ thấp, thế nên tỷ lệ anh bám theo tôi là cao hơn cả, nhưng anh cũng không đi quá sát.” Cô nói rành mạch từng chữ: “Chí ít anh sẽ không xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của tôi, điều này đủ để chứng minh thính giác của anh rất ghê gớm. Hơn nữa lúc sau tôi có thử anh, tôi nghĩ anh cũng phát hiện ra rồi.”
Lục Nam Thâm cười khẽ: “Phải.”
Cô gái nhỏ này từng thử anh, giữa chợ thành náo nhiệt, cô chỉ gọi khẽ một tiếng anh đã nghe thấy, giây phút vô thức hỏi cô có bị làm sao không, anh mới ý thức được điểm này.
Không phải anh chưa gặp những cô gái thông minh, thậm chí có những người còn lão luyện gian manh hơn cô nhiều, nhưng cô gái này rất khác biệt*.
*Vâng, cô có chút vô tri =))
Cô rất bình tĩnh, lại có thể giấu kín sự thông minh này tận sâu trong những cảm xúc khó lộ ra ngoài của mình, trở thành trí tuệ.
Rồi lại nghĩ tới sự mạnh mẽ, oai phong của cô khi một mình xông vào thung lũng chết chóc, dứt khoát mạnh mẽ đối phó với con lợn vòi, dùng từ “hữu dũng hữu mưu” để hình dung cô là quá chuẩn xác.
Thấy anh thừa nhận, Hàng Tư vô tình nhìn lướt qua chiếc áo phông của anh. Đây là chiếc áo phông anh mới đổi sau khi trở về nhà trọ, kiểu dáng đơn giản và rộng rãi, trước ngực có một chiếc túi nhỏ dạng cái khiên.
Lúc trước cô từng nhìn thấy anh nhét một đôi tai nghe nhỏ vào trong túi, bây giờ cũng hiểu anh đút tai nghe không phải để nghe nhạc.
“Xương lợn vòi dùng để làm gì?” Hàng Tư hỏi tiếp.
Lục Nam Thâm suy nghĩ: “Chính là dùng để làm cái còi xương như cô dùng.”
Lần này Hàng Tư thật sự không ngờ tới, cô ngẩn ra.
Niên Bách Tiêu hoàn toàn không theo kịp tư duy của hai người họ: “Trong còi xương có bí mật gì?” Sau đó anh ấy mới chợt phản ứng lại: “Cậu dùng của cô ấy là ok mà.”
Sao lại phải khoét xương của con lợn vòi ấy ra chứ?
Hàng Tư cũng muốn biết, đã có một cái còi xương rồi mà? Cùng lắm là có đặc biệt một chút, đương nhiên, phải ở trong tay anh mới trở nên đặc biệt một chút.
“Năm đó sau vụ hỏa hoạn, thi thể của nghệ sỹ cello và violon chính thức tới tận quá nửa đêm mới được phát hiện ra, lúc phát hiện họ bị treo giữa sân khấu.”
Niên Bách Tiêu bàng hoàng.
Hàng Tư cũng hiểu ra rất nhanh: “Ý của anh là khi trước trong hỏa hoạn không phát hiện ra hai nghệ sỹ ấy?”
Lục Nam Thâm gật đầu.
“Bị treo giữa sân khấu?” Niên Bách Tiêu suy nghĩ rồi hỏi: “Giống như Báo săn ư?”
Không thể nói là giống y như đúc, nhưng về cơ bản là tương đồng.
Năm xưa, vụ hỏa hoạn bắt đầu từ gian để đồ của phòng nghỉ giải lao, là một cú nổ trong khoảnh khắc, ngay sau đó lửa lan ầm ầm. Các nghệ sỹ đang làm các bước điều chỉnh cuối cùng, mười phút trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, các nghệ sỹ vừa tập luyện xong, nhưng trong lần tập luyện đó, Lục Nam Thâm tỏ ra nghiêm khắc chưa từng thấy.
Dàn nhạc D có thời gian luyện tập cố định, đặc biệt là trước những buổi công diễn sẽ có những buổi diễn thử. Nhưng hôm đó, Lục Nam Thâm yêu cầu luyện tập thêm một buổi, mục đích là yêu cầu Ode to soul phải được thể hiện một cách hoàn hảo, không được xuất hiện dù chỉ là một chút khiếm khuyết.
Có thể vì cường độ luyện tập và áp lực lớn, phần hòa âm của violon và cello luôn khiến Lục Nam Thâm không hài lòng, anh ép họ phải hòa lại hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng nghệ sỹ violon chính thức tỏ ra không vui, tranh thủ lúc đi vệ sinh, người đó oán thán với đồng nghiệp: Tất cả mọi người trong dàn nhạc đều không nghe ra hòa âm có vấn đề, sao có thể yêu cầu tất cả mọi người đều có một đôi tai như Lục Nam Thâm chứ?
Ngay cả nghệ sỹ chuyên nghiệp cũng không nghe ra khiếm khuyết thì khán giả càng chẳng nghe ra.
Đồng nghiệp cảm thán: Chưa nói đến chuyện violon và cell hòa âm, cho dù trong hòa âm của tất cả các nhạc cụ chỉ cần có một người vào chậm, chỉ chậm có chút xíu thôi cũng sẽ bị anh nghe ra, sau đó anh sẽ quát nạt.
Không sai.
Bên ngoài kia chỉ biết Mr. D tài hoa xuất chúng, nhưng nào ai biết khi đối diện với âm nhạc, sự cố chấp và hà khắc của anh cũng khiến người ta không rét mà run. Nhưng hết cách, anh quá tài năng, khiến người ta vừa sợ anh, cũng lại vừa phải kính nể anh.
Đương nhiên, nghệ sỹ cello cũng rất ấm ức, ngoài phần hòa âm ra, anh ta chỉ hơi lỏng tay một chút khi kéo âm Do mà cũng bị Lục Nam Thâm nghe ra.
Trong dàn nhạc có năm nghệ sỹ cello, thế mà nghe ra đúng anh ta.
Lục Nam Thâm lúc đó đã lạnh lùng hỏi anh ta: “Chính thức à? Anh kéo như thế này có xứng với hai chữ ấy không?”
Có thể nói thế này, cả chục nghệ sỹ trong dàn nhạc D không ai chưa từng bị Lục Nam Thâm chỉ mặt phê bình.
Trước khi hỏa hoạn xảy ra, tay Cello cũng ngồi cằn nhằn với một đồng nghiệp thân thiết: “Lúc ông đây chạm tay vào đàn thằng nhãi đó còn chưa đầu thai nữa! Kiêu căng cái gì chứ?”
Đồng nghiệp an ủi: “Hết cách thôi, chúng ta được vào dàn nhạc D khó khăn đến mức nào, ngoài kia có bao người muốn vào còn không vào được đấy.”
Trước khi hỏa hoạn bùng nên không phải ai cũng phản ứng kịp, rất nhiều người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thậm chí có người ngủ say. Mọi người quá mệt rồi, muốn giữ được tinh thần và thể lực tốt nhất trước khi công diễn.
Khi lửa bùng lên, phản ứng đầu tiên của các nghệ sỹ là bảo vệ nhạc cụ của mình, sau đó thấy tình hình bất ổn mới co cẳng bỏ chạy.
Nhưng cửa phòng nghỉ đã bị khóa chặt!
Có người cố tình làm việc này.
Về sau tuy cũng nhanh chóng phá được cửa ra nhưng cũng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đó, người thì bị thương, kẻ thì mất tích, có thể nói lửa lan ra rất nhanh.
Đa số đã bị sặc khói, cũng có người bị bỏng, cũng may không bị nguy kịch tới tính mạng.
Người mất tích là hai nghệ sỹ chính thức violon và cello.
“Đợi chút.” Hàng Tư đặt ra nghi vấn, rất nhạy cảm: “Lúc phòng nghỉ bùng lửa, anh không có mặt ở đó sao?”
Lục Nam Thâm nhắm mắt lại, những nếp nhăn mờ đè lên cái bóng đen trong lòng cùng những nỗi đau trong quá khứ. Anh nói: “Đúng, tôi không có ở đó. Khi tôi biết sự tình thì các nghệ sỹ đã người bỏ chạy, kẻ bị thương rồi.”
Thế nên, đến quá nửa đêm khi hai nghệ sỹ violon và cello được phát hiện ra, suy nghĩ đầu tiên của mọi người là…
Hai nghệ sỹ phải chăng phải chịu áp lực cao từ Mr. D từ đó chọn cách tự sát?