Tứ Trùng Miên

Chương 29: Chính là vụ án Ode to soul của hai năm trước phải không?

Kết quả, dĩ nhiên là chẳng hỏi ra được điều gì.

Sau đó nữa, bất luận Niên Bách Tiêu có hỏi câu gì, Lục Nam Thâm cũng chỉ bật ra một đến cùng lắm là hai chữ. Hoặc là anh ngồi nhấp cà phê nhẹ nhàng không biết đang suy nghĩ gì, hoặc là anh chống cằm ngồi ngắm Hàng Tư, bóng cô đi tới đâu, ánh mắt anh sẽ bám theo tới đó.

Thấy vậy, Niên Bách Tiêu âm thầm cười, rồi hắng giọng nói: “Tôi từng nghe qua một câu nói.”

Thấy Lục Nam Thâm không có ý định để tâm tới mình, anh ấy cũng không giận dữ mà nói tiếp: “Các cậu con trai của Lục Môn đều không thích gần gũi phái nữ, luôn đặt nặng vấn đề phải giữ mình trong sạch.”

Câu nói này trong giới kinh doanh chẳng ai không hay, chẳng ai không biết, bởi vì vào cái thời đại mà rất nhiều các quý công tử của các nhà đại phú hào đều thi thoảng lại có scandal tình cảm như bây giờ, thì chưa từng thấy tin đồn nào liên quan đến chuyện yêu đương của người nhà họ Lục được đẩy lên hotsearch cả.

Lúc trước Niên Bách Tiêu còn từng nói chuyện này với anh trai Niên Bách Ngạn: Anh thua là thua ở việc không kiềm chế được cảm xúc, cứ cho là anh không có cả đống tình nhân bát nháo đi chăng nữa, nhưng chỉ cần trước kia anh từng có chuyện tìm bạn giường không tình yêu thì đó cũng là một vết nhơ, so với con cái nhà họ Lục anh đã không còn trong sạch nữa.

Nghe xong, Niên Bách Ngạn tặng cho anh ấy một câu nói: Em biến đi đâu cho khuất mắt anh đi.

Thế là, anh ấy cũng tập trung chuyên môn vào việc đua xe.

Anh ấy nói sai à? Hoàn toàn không sai.

Nhìn cậu chủ Lục nhà người ta đi, đặc biệt là vị đơn thuần như con dê con trước mặt đây.

Nhưng tình hình thực tế thì sao?

Con người sợ nhất là gần gũi.

Càng quen biết lâu thì lớp “filter” giữa hai người cũng tan vỡ, Niên Bách Tiêu tin tưởng một cách chắc chắn rằng Lục Nam Thâm là một người sống bằng lớp mặt nạ.

Lục Nam Thâm lại “ừm” một tiếng.

Niên Bách Tiêu chỉ đợi được nói tiếp, bèn xích ghế gần lại bên cạnh anh, cười hỏi: “Cậu không gần phái nữ cũng à?”

Lục Nam Thâm vốn đang nhìn theo bóng Hàng Tư ở trong bếp, âm thanh bên tai bỗng dưng vang lên những ý xấu xa. Anh quay phắt lại, suýt nữa thì dính sát vào gương mặt hớn hở nhưng rõ ràng là đang hóng chuyện của Niên Bách Tiêu.

Thật tình là, rất đáng sợ.

Lục Nam Thâm đưa tay che mặt anh ấy đi, đẩy nhẹ ra ngoài, gương mặt Niên Bách Tiêu theo đà bị đẩy ra xa. Anh uống cạn cốc cà phê, rồi đáp lại Niên Bách Tiêu…

“Tôi khác với họ.”

“Hm?”

“Tôi cực kỳ thích gần gũi nữ giới.” Nói rồi, Lục Nam Thâm đứng dậy rời đi.

Bên kia, đúng lúc này Hàng Tư cũng đang bê một chậu đầy xiên hồ lô đường đi ra khỏi bếp. Cô nhỏ bé, chiếc chậu to ít nhiều che đi tầm nhìn dưới chân cô, cô giẫm lên mấy viên đá vũ hoa chợt loạng choạng, một giây sau cả người được đỡ lại vững vàng, chiếc chậu trên tay cô cũng được giật qua theo đà.

Ngước mắt lên nhìn, là Lục Nam Thâm.

“Không cần đâu, tôi tự bê được.” Hàng Tư nghĩ nói gì thì nói anh cũng là khách.

Lục Nam Thâm cúi mặt xuống, có nhìn thấy chậu hồ lô đường nhưng rõ ràng không thèm lắm. Hàng Tư nhìn dáng vẻ động lòng người anh, cảm thấy rất khó hiểu, hỏi anh có chuyện gì.

Anh vẫn cúi đầu, nói: “Giúp cô, để cô sớm xong việc.”

Hàng Tư sững người: “… Cũng không cần, không phải việc gì quá nặng nề.” Sau đó cô đánh mắt về phía Niên Bách Tiêu ngồi dưới gốc cây. Anh ấy đang nhìn về phía bên này, vẻ rất nhàm chán.

“Anh không cần ngồi với bạn anh à?”

“Không muốn ngồi.”

Nghe xong câu này, Hàng Tư càng không hiểu.

Lục Nam Thâm sát lại gần cô: “Cậu ta ấy à…” Anh ngừng một chút, hơi áp mặt xuống, miệng ngậm cười: “Dòm ngó nhan sắc của tôi.”

Hàng Tư: …Ựa.

Ánh mắt cô lại hướng về phía Niên Bách Tiêu một cách vô thức.

Trong vườn có không ít nam thanh nữ tú, nhưng ánh mắt Niên Bách Tiêu thì không nhìn nghiêng nhìn ngửa, anh ấy một tay chống cằm, một tay cầm cốc cà phê, thi thoảng lại uống mấy ngụm, nhưng suốt cả quá trình mắt không dời bên này.

Chỉ nhìn chằm chằm… Lục Nam Thâm.

Hàng Tư lại quay sang nhìn Lục Nam Thâm.

Gương mặt trước mắt quả thực đẹp khó thở, quả thực như một gương mặt từ trong truyện tranh bước ra, vừa thu hút được phái nữ vừa thu hút được phái nam. Khi cười như có làn suối trong veo chảy qua đôi mắt, hơi cúi mặt xuống lại khiến người ta nảy sinh đôi chút thương cảm. Ngây thơ vô tội là anh, thâm trầm nghiêm nghị vẫn là anh. Nếu anh thật sự diễn vẻ chịu ấm ức, quả thật sẽ tạo cảm giác như sắp vỡ vụn tới nơi.

Hàng Tư nghĩ bụng, cảm giác giữa anh và Kiều Uyên cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm, càng tiếp xúc sẽ càng hiểu sự khác biệt giữa hai người.

Cô đã thật sự buông bỏ sự phòng bị trong lòng mình.

Cô mỉm cười: “Có trách thì trách anh đẹp trai quá, nhưng mà anh cũng không thiệt thòi đâu, anh ấy cũng rất đẹp trai.”

Lục Nam Thâm bê chậu đi bên cạnh cô, gạn hỏi: “Cậu ta đẹp trai hay tôi đẹp trai?”

Hàng Tư cười.

Người đàn ông này nổi lên lòng hiếu thắng ư? Có gì mà phải so sánh đâu?

Đầu bên kia, Niên Bách Tiêu không có một đôi tay nhạy bén như Lục Nam Thâm, dĩ nhiên không nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện của Lục Nam Thâm và Hàng Tư, chỉ thấy cảnh Lục Nam Thâm giúp Hàng Tư bê hồ lô đường, mấy lần định đi tới giúp đều nhịn xuống.

Anh luôn có một linh cảm, câu gần gũi nữ giới mà Lục Nam Thâm trả lời có vẻ không phải là một đáp án trả lời cho có.

Hàng Tư chẳng mấy chốc cũng bận rộn xong. Vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ như phân chia hồ lô, nhưng cảnh Lục Nam Thâm giúp đỡ cô đã khiến các cô gái ngồi trong ngoài phòng trà trở nên hoạt bát.

Trong đó có một cô gái muốn ăn hồ lô còn tranh thủ sờ tay Lục Nam Thâm một cái. Sau khi anh đi khỏi, khỏi nói cũng biết các cô gái kích động đến mức nào, họ thì thầm to nhỏ: “Non quá, ngoan quá, tay của anh chàng đẹp trai đó cũng rất mềm mại, sờ vào lại thấy gầy gầy, chính là cảm giác vừa an toàn vừa mạnh mẽ ấy.”

Lúc mang chậu vào bếp, Lục Nam Thâm cũng tiện thể rửa tay, Hàng Tư thấy vậy cứ cười miết.

Anh khẽ nói: “Bị động chạm tùy tiện thật không thoải mái.”

Hàng Tư nhất thời lại muốn cười đồng thời cũng thương cảm.

Khi quay trở lại ngồi dưới gốc cây, Niên Bách Tiêu đã uống cả một cốc cà phê vào bụng, anh ấy vươn vai một cái: “Lục Nam Thâm, cậu còn không quay về tôi ngủ gật mất.”

Hàng Tư ngồi bên lắng nghe, cũng không biết có phải vì bị ảnh hưởng câu nói ban nãy của Lục Đông Thâm hay không, tóm lại, cánh tay cô nổi đầy da gà.

Nhưng cũng may Niên Bách Tiêu không tiếp tục nói những lời sến sẩm, nên đã quay về chuyện chính. Anh ấy hỏi Lục Nam Thâm: Nếu manh mối trong máy hát do hung thủ để lại, vậy hắn để lại cho ai? Trò chơi gì?

Trầm mặc một lúc, Lục Nam Thâm mới nói: “Để lại cho tôi.”

Niên Bách Tiêu sửng sốt: “Cậu?”

“Hung thủ dám chắc tôi nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với cái chết của Báo săn, cũng tính chuẩn tôi nhất định sẽ nghe được manh mối để lại trong máy hát.” Sắc mặt của Lục Nam Thâm dần nặng nề trở lại, giống như lúc ở khách sạn.

Niên Bách Tiêu càng không hiểu chuyện gì: “Thế là ý gì?”

Nhưng Hàng Tư ngồi bên cạnh thì không bất ngờ. Đừng thấy cô trẻ tuổi, khi gặp chuyện cảm xúc của cô rất ổn định, hoặc có thể vì cô đang có một lối tư duy rất rõ ràng.

Thế là cô lại từ tốn đổ đầy cà phê cho hai người họ, giọng nói tuy khẽ nhưng đi trúng vấn đề: “Chính là vụ án Ode to soul của hai năm trước phải không?”

Lục Nam Thâm quay đầu nhìn cô.

Niên Bách Tiêu nghe như vịt nghe sấm, vụ án gì?

“Từ ban đầu anh không cản tôi đi theo anh tới khách sạn, thật ra đã không sợ tôi biết rõ rồi.” Hàng Tư rất nhẹ nhàng, ngay cả động tác uống cà phê cũng từ tốn vô cùng, nhưng câu nói tiếp theo bật ra lại cực kỳ chắc chắn.

“Đúng không, cậu út Lục?”

Nghe xong, Lục Nam Thâm bỗng bật cười.

Nụ cười nãy bất ngờ xoa dịu đôi mày chau lại nặng nề, như làm tan chảy một tảng băng lớn, để một làn nước trong vắt chầm chậm chảy xuống.

“Cô biết cả rồi sao?”

Hàng Tư “ừm” một tiếng: “Lúc trước nghe tên anh rất quen, có lòng muốn tìm hiểu thì có khó gì đâu.” Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh…

“Làm thế nào để miêu tả về anh nhỉ? Một nhạc trưởng cực kỳ danh giá, tuổi còn trẻ đã thành lập cho mình một dàn nhạc giao hưởng riêng, đáng tiếc anh không gặp may. Vụ hỏa hoạn lớn của hai năm về trước không những hủy cả dàn nhạc của anh, còn xóa sạch cả chí khí của anh, từ đây, một nhạc sỹ thiên tài cứ thế biến mất…”