Tiếng còi vốn đã ù ù, tuy nó êm hơn tiếng còi bình thường, nhưng cũng sẽ không đạt tới mức độ dễ nghe của các loại nhạc cụ. Nhưng qua cách thổi của Lục Nam Thâm, cảm giác về nó đã hoàn toàn khác biệt, âm điệu có sự “khai thừa chuyển hợp”, cao thấp khác nhau, một chiếc còi xương đơn giản lạc vào tay một người bình thường có lẽ sẽ chỉ là một chiếc còi thuần túy, thế mà rơi vào tay anh đã hoàn toàn trở thành một loại nhạc cụ đạt cấp độ có thể diễn tấu rồi.
Điệu nhạc rất đơn giản, lọt vào tai cho người ta cảm giác cả cơ thể và tâm hồn đều thoải mái, dễ chịu.
Hàng Tư hỏi Lục Nam Thâm đây là điệu nhạc gì, Lục Nam Thâm nói: “Không có tên, tôi thổi đại vậy thôi.”
Hàng Tư ngỡ ngàng.
Điều khiến cô bất ngờ hơn có lẽ là chiếc còi xương trước mắt. Cô cầm lên tay nhìn trái nhìn phải, chỉ có đúng một lỗ để thổi, nếu cố chấp cho rằng đây là một lỗ âm thanh, thì thổi ra có lẽ cũng chỉ có một âm thôi chứ.
Đâu thể giống như sáo cây hay huyên đất* có vô số lỗ hổng thì mới thổi ra được các âm điệu khác nhau.
*Là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc, là một trong những nhạc cụ lâu đời nhất ở Trung Quốc, đã được sử dụng trong khoảng bảy nghìn năm. Ban đầu huyên được làm bằng đá, đất sét nung hoặc xương, sau đó chuyển sang gốm, đôi khi được làm bằng tre.
Niên Bách Tiêu thì cảm thán: Được đấy thằng nhỏ này, thổi một cái còi vớ vẩn mà cũng thổi ra được nhiều tầng lớp.
“Thật ra nó không phải là còi.” Lục Nam Thâm chỉ ra: “Có lẽ nó là một nhạc cụ tế lễ của những người dân tộc thiểu số, dùng trong nghi thức tế lễ, kết hợp cùng các nhạc cụ khác để diễn những bản nhạc tế.”
Anh lại cầm chiếc còi xương lên tay, lúc này trời đã sáng, tuy không phải là một ngày nắng rực rỡ, nhưng vẫn có những tia nắng rọi vào trong thung lũng. Lục Nam Thâm giơ chiếc còi xương lên, hướng về phía ánh nắng.
“Nhìn bên ngoài, chiếc còi xương này hết sức đơn giản bình thường, nhưng cô nhìn kỹ cái lỗ này xem.” Ngón tay Lục Nam Thâm chỉ vào vị trí lỗ thổi: “Có phát hiện ra gì khác thường không?”
Hàng Tư ghé sát tới nhìn.
Niên Bách Tiêu cũng rất tò mò, dí cả gương mặt tới. Lục Nam Thâm thấy anh ấy tích cực hơn ai hết, không nhịn được cười, hỏi: “Cậu xem có hiểu được không đấy?”
Vẫn ra sức len lên.
Niên Bách Tiêu hoàn toàn không cảm thấy ngại, nhưng có lẽ cũng chưa hiểu ra rằng câu của Lục Nam Thâm không phải là một câu nghi vấn, thế nên anh ấy không hề tỏ ra giận dữ: “Xem có hiểu đâu.”
Thế thì mới phải xem chứ.
Xem cũng đâu mất tiền.
Lục Nam Thâm đại khái đã chạm tới giới hạn tiếng Trung của Niên Bách Tiêu.
Sự chú ý của Hàng Tư dồn cả vào xương còi. Qua lời nhắc nhở của Lục Nam Thâm, cô mới phát hiện ra điều bí ẩn bên trong. Bên trong cái lỗ của nó có những nếp gấp mảnh, có vẻ như được cố tình khắc ra. Lớp xương dùng làm còi khá mỏng, đặc biệt là ở vị trí lỗ, nếu giơ về phía ánh nắng để nhìn mới có thể nhìn ra “càn khôn” bên trong.
Lục Nam Thâm nói: “Trông thì giống như chỉ có một lỗ, nhưng vì bên trong lỗ lại có nhiều nếp gấp, nên độ mạnh yếu của luồng hơi đi qua va đập vào các nếp gấp khác nhau sẽ tạo ra các âm điệu khác nhau.”
Hàng Tư gật đầu: “Nguyên lý thì tôi hiểu, nhưng vì sao tôi thổi thì chỉ có một âm điệu?” Dứt lời, cô đưa chiếc còi lên môi, thổi nhẹ nhàng, âm thanh phát ra lập tức trở nên đơn điệu.
Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh lắc đầu, chép miệng: “Chưa dùng đúng sức chăng?” Tiện thể, anh ấy với lấy cái còi trong tay Hàng Tư: “Để anh thử”, dứt lời định đưa lên miệng thổi.
Nhưng còn chưa chạm được vào miệng, Lục Nam Thâm đã kịp thời che chặt cái còi lại, trả về cho Hàng Tư: “Cậu nghĩ đây là nước ngoài à?”
Niên Bách Tiêu chẳng hiểu gì cả. Làm sao? Không được thổi à?
“Tôi hỏi cậu.” Đáy mắt Lục Nam Thâm thấm được một nụ cười, vì ánh sáng trên đầu không rực rỡ nên những tia sáng tận sâu trong đôi đồng tử khiến anh trông có phần yêu nghiệt: “Lúc cô ấy thổi ra âm thanh, cậu nghe thấy mấy âm điệu?”
Niên Bách Tiêu nhướng mày, còn mấy âm điệu nữa: “Một âm.”
“Đây chính là vấn đề, cậu chỉ nghe được một âm, thì cho dù là cậu thổi, cậu cũng sẽ không thổi ra được âm nào khác.” Lục Nam Thâm kết luận.
Niên Bách Tiêu á khẩu.
Hàng Tư hiểu ra vấn đề: “Ý của anh là muốn thổi ra được nhiều âm, điều kiện tiên quyết là cũng phải nghe ra được nhiều âm?”
“Đúng, nói một cách chính xác là khi cô thổi còi, luồng hơi của cô di chuyển trong lỗ đã sản sinh ra các âm khác nhau, chỉ vì lực và tần số của luồng âm là một loại. Sự đa dạng trong các âm điệu kiểu này tồn tại rất ngắn, nên không dễ bắt được.” Lục Nam Thâm giải thích với cô một cách rất kiên nhẫn, thái độ khác hẳn với Niên Bách Tiêu ban nãy.
“Nếu là một người thính giác cực kỳ nhạy bén thì sẽ bắt được sự thay đổi dù là rất nhỏ của âm điệu, cộng thêm với sự thay đổi mạnh yếu của luồng hơi là sẽ thổi được các âm thanh khác nhau.”
Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh nghe, nghĩ bụng: Trông cậu ta kìa, chẳng phải đang thể hiện linh tinh trước mặt con gái nhà người ta sao?
Anh ấy đang định lên tiếng đả kích Lục Nam Thâm vài câu, không ngờ Niên Bách Tiêu phát hiện ra, nói xong câu đó biểu cảm của Lục Nam Thâm có vài phần kỳ lạ. Niên Bách Tiêu không thể diễn tả được, giống như nói mãi nói mãi cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó.
Còn Hàng Tư thì sao, nét mặt cũng trở nên khác thường.
Ban nãy rõ ràng mặt còn đầy vẻ tò mò, nhưng sau khi Lục Nam Thâm nói xong, cô bèn im lặng, rất lâu sau cũng chỉ khẽ “ồ” một tiếng đáp lại, không hỏi thêm nhiều nữa.
Để đến cuối cùng, Niên Bách Tiêu là người duy nhất còn lại hiếu kỳ về chuyện này. Đã dính líu tới tế lễ rồi, không hiếu được kỳ sao? Anh ấy nghe và hiểu khá rõ hai tiếng ấy.
Thế nhưng, Hàng Tư không hỏi thêm và Lục Nam Thâm cũng không nói thêm, chuyện về cái còi đột ngột dừng lại, có đầu không có cuối.
Hàng Tư lấy lý do con lợn vòi có thể quay lại để giục họ sớm rời khỏi thung lũng chết chóc. Hai người họ cũng không có ý kiến gì. Cứ như thế, cả ba nhanh nhẹn thu dọn tất cả mọi thứ rồi lên xe.
Lúc vào đây có gió cát, tầm nhìn hạn chế, khi đi ra vốn dĩ cứ lần theo đường cũ mà đi, ai ngờ con đường lại có sự khác biệt với lúc đến, chết người hơn nữa là cả những ký hiệu của Hàng Tư cũng không còn, nhất thời con đường trước mặt phân chia làm nhiều ngả, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị ma quỷ bắt đi.
Thung lũng chết chóc vừa khó vào lại vừa khó ra, đây cũng là lý do nhắc đến nó ai ai cũng phải biến sắc.
Ba người ba chiếc xe, ban đầu Niên Bách Tiêu tiên phong, Lục Nam Thâm đi giữa. Niên Bách Tiêu vốn dĩ muốn trải nghiệm cảm giác được dẫn đội, ai ngờ Lục Nam Thâm ngó đầu ra khỏi cửa xe nói: “Tôi đi trước.”
Tuy rằng Niên Bách Tiêu cảm giác mình cũng có thể dẫn dắt mọi người thoát ra ngoài, nhưng anh ấy buộc phải thừa nhận lúc này có một đôi tai tinh tường chắc chắn sẽ tiết kiệm thời gian, bèn đánh lái, nhường đường cho xe phía sau tiến lên.
Anh ấy bất giác lẩm bẩm một câu: “Cáo mượn oai hùm.”
Tới khi Lục Nam Thâm đi song song với anh ấy, bèn bật tay một cái tùy ý ra hiệu cho Niên Bách Tiêu: “Này, tôi sửa lại một chút, tình huống này của tôi phải gọi là biết nhiều khổ nhiều.”
Cáo mượn oai hùm ư?
Nghĩ gì vậy.
***
Điều khiến Niên Bách Tiêu không ngờ tới là cả đội xe G4 không ai bỏ đi, không chỉ riêng Cảnh Tử Nghiêu, thậm chí là cả huấn luyện viên và các thành viên khác của đội, không ai rời đi trước, tất cả đều dựng lều trên sa mạc, đợi tin tức của Niên Bách Tiêu.
Khoảng thời gian này, huấn luyện viên cùng Cảnh Tử Nghiêu và mọi người chia nhau ra tìm kiếm trên sa mạc, qua một đêm mọi người đều không còn nhiều hy vọng.
Thế nên khi đoàn xe G4 nhìn thấy có xe từ trong sa mạc ra, không cần diễn tả cũng biết họ sửng sốt thế nào. Hình ảnh rất nhiều chiếc xe đua xếp thẳng hàng, hoành tráng vô cùng khiến Niên Bách Tiêu có ảo giác mình như vua của thiên hạ.
Sắc mặt huấn luyện viên rất khó coi. Đầu tiên anh ta đấm một cái lên người anh ấy, cú đấm rất mạnh, sau đó nạt Niên Bách Tiêu một bài, cảnh cáo anh ấy nếu còn tự ý hành động sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu trong tương lai, cuối cùng là ôm chặt Niên Bách Tiêu, giọng nghe rất nghẹn ngào: “Còn sống là tốt rồi.”
Sau đó anh ta nói với Lục Nam Thâm một câu: “Cậu này cũng vậy! Đám thanh niên các cậu sao mà kích động thế?”
Nhưng huấn luyện viên nói với Lục Nam Thâm rằng đội xe AG thì đã rời khỏi sa mạc, khi nói câu ấy vẻ mặt anh ta khá khó hiểu. Ngay cả Niên Bách Tiêu nghe xong cũng bất ngờ, sau đó tức giận chửi mắng.
“Vô nhân tính, vô đạo đức! Bỏ rơi đồng đội!”
Huấn luyện viên không hiểu cảm xúc của Niên Bách Tiêu, ngược lại quay sang nhìn Lục Nam Thâm: “Chính cậu nói với họ bất luận cậu xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm phải không?”
Lục Nam Thâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Niên Bách Tiêu ngỡ ngàng, hỏi nhỏ anh: “Cậu bị điên à?”
Lục Nam Thâm chỉ liếc nhìn anh ấy trong im lặng.
Cả Cảnh Tử Nghiêu và các đồng đội khác cũng đều tỏ ra khó hiểu. Huấn luyện viên thì nhìn Lục Nam Thâm rất lâu, cho tới khi điện thoại vệ tinh có tín hiệu.
Anh ta bắt máy, không biết đầu bên kia nói gì, chỉ nghe anh ta hét lên một tiếng “Cái gì?”
Sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt huấn luyện viên hướng thẳng về phía Lục Nam Thâm: “Bên phía đội xe của cậu có người gặp chuyện rồi.”