Tứ Trùng Miên

Chương 9: Cậu tin cô ấy không?

Dám khẳng định chắc chắn đây là thung lũng chết chóc, thậm chí còn đi vào trong, vậy thì cách giải thích duy nhất chính là cô tới đây có mục đích. Chưa nói đến chuyện thung lũng chết chóc đầy rẫy bí ẩn, ngay cả người bản địa cho dù có nhìn thấy lối vào cũng sẽ nghĩ tới chuyện quay đầu rút lui.

Hàng Tư gom không ít củi khô bên cạnh đống lửa, Lục Nam Thâm phát hiện ra cô là một người con gái khá dứt khoát.

Có lẽ vì ở nơi hoang vu không tiện nên cô bện mái tóc dài của mình lại một cách đơn giản, được buộc chặt bằng một chiếc dây màu lá ngụy trang, cùng với động tác gom củi của cô, lọn đuôi sam lỏng dần lỏng dần rơi xuống trước ngực. Ánh lửa soi sáng khuôn mặt cô, khiến nó trông như một vầng trăng, vài lọn tóc lơ thơ xõa xuống trán, bên thái dương lại có vài lọn nép mình sau gáy.

Chỉ là nét mặt cô không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, cô đáp một câu: “Tôi vào đây để tránh bão cát, cũng coi như vô tình đi lạc. Nghe người dân sống ở đây nói rằng thung lũng chết chóc là ốc đảo duy nhất trên bãi đất kiềm, tôi nhìn thấy chỗ này um tùm một màu xanh cây rừng nên đoán tám, chín phần đây chính là thung lũng chết chóc.”

Lục Nam Thâm hướng thẳng ánh mắt vào đống lửa, ánh sáng bập bùng nhảy nhót, bao trùm một sự an toàn lên khu vực xung quanh đây.

Có ánh sáng, là có hy vọng.

Niên Bách Tiêu rất tò mò về thung lũng chết chóc, sau khi biết Hàng Tư vào đây sớm hơn họ một ngày, anh ấy bèn hỏi dò cô.

Hàng Tư ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nghe nói diện tích của thung lũng chết chóc không nhỏ, tôi không đi sâu hẳn vào trong, chỉ đang đợi ngày mai tan cơn bão cát sẽ ra ngoài.”

Cô cơi lửa, ngọn lửa lại bùng lên một chút: “Tuy rằng cả đêm qua ở đây tôi không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nói gì thì nói đây cũng là nơi hoang dã, nếu không còn việc gì hai anh nên nghỉ ngơi sớm, tuyệt đối đừng đi lại lung tung.”

Thật ra Niên Bách Tiêu muốn kể chuyện mình phát hiện ra một dấu chân cỡ lớn, nhưng sau đó anh ấy lại chợt nghĩ: Thôi bỏ đi, đừng làm cô bé sợ.

Tuy rằng trong hoàn cảnh môi trường hoang dã khắc nghiệt, đồng loại nên yêu thương đùm bọc nhau, đặc biệt là khi ba người họ đều là những người trẻ, xêm xêm tuổi, càng nên chia sẻ hết mọi điều, ai đó gan dã hơn một chút có lẽ sẽ kết bạn với nhau để thám hiểu sâu hơn bên trong, nhưng Hàng Tư thì không hề có chút hứng thú nào, cũng không có dự định này.

Cả nồi mỳ về cơ bản đã được Niên Bách Tiêu ăn sạch sẽ, xem ra anh ấy đói thật. Ngược lại, Lục Nam Thâm lại uống cà phê nhiều hơn, còn Hàng Tư thì không ăn uống gì mấy.

Niên Bách Tiêu tính cả rồi, hiếm có dịp gặp gỡ nhau trong rừng sâu, ăn uống xong thì nên ngồi hàn huyên trò chuyện trên trời dưới bể. Ai ngờ Hàng Tư đổ hết chỗ củi chuẩn bị sẵn từ trước vào trong đống lửa, để chắc chắn lửa cháy suốt đêm nay không tắt, có vẻ như cô định nghỉ ngơi rồi.

Sự thật, Hàng Tư quả thực rất ít nói, cô chỉ hỏi hai người họ một câu: “Các anh sợ bóng tối không?”

Ngữ điệu như đang hỏi trẻ con vậy.

Niên Bách Tiêu đáp: “Có củi lửa ở đây mà, không sợ…”

“Không sợ là được rồi, đèn trong lều của tôi không thể bật cả đêm cho hai anh được, phí điện phí tiền, nếu các anh sợ thì qua bật đèn xe chiếu xa.” Hàng Tư ngắt lời Niên Bách Tiêu, rồi lại dặn dò: “Ai ngủ được sớm thì ngủ sớm đi, trời sáng chúng ta rút.”

Nói xong, cô tự đi vào trong xe, kéo cửa lều lại, tắt đèn đi, đèn trong xe cũng tắt ngấm, cô chỉ để lại một chiếc đèn Led coi như chút tình người.

Xung quanh bỗng chốc tối hẳn lại, chỉ sáng dựa vào ánh lửa lập lòe. Thi thoảng lại có tiếng chim và tiếng côn trùng kêu, càng khiến không gian trong rừng thêm im ắng.

Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đều không có ý định nghỉ ngơi, vẫn ngồi bên cạnh đống lửa. Niên Bách Tiêu buông một tiếng thở dài thật dài, sau đó hỏi Lục Nam Thâm: “Tối nay chúng ta sẽ ngủ thế nào đây?”

Lục Nam Thâm nhặt một cành cây khá thô ở bên cạnh đang định cơi lửa chơi chơi, nghe thấy anh ấy hỏi như vậy bèn ngồi dịch sang bên cạnh, quan sát: “Cậu muốn ngủ kiểu gì thì ngủ, đừng tiện thể kéo theo tôi.”

Niên Bách Tiêu thấy anh hiểu lầm, trong lòng cũng sốt ruột, nhưng khổ cái mỗi ý tứ biểu đạt ra ngoài đều lệch lạc, anh ấy thẳng thừng đốp lại một câu: “Cậu tưởng anh đây thích ngủ với cậu à?”

“Niên Bách Tiêu.” Lục Nam Thâm gọi tên anh ấy một cách nhẹ nhàng và trầm thấp, tiếp theo là một câu nói: “Tôi phát hiện chỉ cần cậu nói mấy câu không ra gì thì sẽ nói rất chuẩn.”

Niên Bách Tiêu liếc anh một cái, quyết định không đoái hoài tới anh nữa.

Chưa được hai phút…

“Này Lục Lục, cậu…”

“Cậu gọi tôi là gì cơ?” Lục Nam Thâm chau mày ngắt lời.

Niên Bách Tiêu ghé sát lại: “Cậu họ Lục, không đúng à? Tên cậu phức tạp quá đi, gọi Lục Lục đơn giản.”

“Biến.” Lục Nam Thâm nổi da gà khắp người, cứ làm như tên Niên Bách Tiêu thì đơn giản lắm vậy.

“Bất lịch sự.” Niên Bách Tiêu không giận, mà giơ ngón tay trỏ lên trước mặt anh lắc lắc: “Không được nói năng với bề trên như vậy.”

Lục Nam Thâm mỉm cười, nhìn anh ấy nói với vẻ rất nghiêm túc: “Hay là để tôi dạy cho cậu một câu thành ngữ nhé.”

“Câu gì?”

“Già mà còn mất nết.” (Vi lão bất tôn)

Niên Bách Tiêu ngẫm một lúc lâu, bỗng bật cười: “Thì đúng rồi, không thể không tôn trọng người già, phải kính già yêu trẻ đó mà.”

Lục Nam Thâm ban đầu ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được mà nhếch môi cười. Anh duỗi dài đôi chân ra phía trước, co dãn một chút: “Ừm, tôi đang tuổi xuân phơi phới, tôn trọng người già một chút cũng có sao đâu.”

Trong lòng thì nghĩ bụng, lối suy nghĩ của người này cũng thật thần kỳ.

Quốc ngữ của Niên Bách Tiêu có hạn hẹp đến mấy lần này cũng đã nghe ra ý tứ, anh ấy nheo mắt nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm: “Cậu cười cái gì? Cười chê tôi đúng không?”

“Cậu hiểu lầm rồi.” Lục Nam Thâm lại bày ra gương mặt vô tội.

Niên Bách Tiêu tin mới lạ đó, chắc chắn đang cười cợt mình. Nhưng người lớn cũng nên rộng lượng, không chấp con nít ranh.

“Cô gái kia…”

“Suỵt.” Lục Nam Thâm ngắt lời anh ấy, hạ thấp giọng xuống: “Chưa ngủ đâu.”

Niên Bách Tiêu nhìn về phía đó qua đống lửa, chiếc xe dã ngoại kia đỗ cách xa họ mấy mét, cửa của lều đuôi xe còn kéo kín lại. Anh ấy quay đầu nhìn Lục Nam Thâm: “Mắt cậu nhìn xuyên thấu được à? Có thể nhìn được cô ấy? Lưu manh à?”

Lục Nam Thâm không buồn giải thích thêm.

Tuy ngoài miệng thì chê bai nhưng Niên Bách Tiêu vẫn rất nghe lời, nói nhỏ xuống: “Cậu tin cô ấy không?”

Câu hỏi này khiến Lục Nam Thâm phải nhìn Niên Bách Tiêu bằng một ánh mắt khác, hóa ra gã này cũng đâu chỉ phát triển mỗi noron thần kinh vận động, não bộ cũng hoạt động đấy chứ. Anh hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”

Niên Bách Tiêu không lập tức thể hiện thái độ, chỉ là sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Xe của cô ấy thật ra tôi đã quan sát, cải tạo rất chuyên nghiệp, như một cái nhà nhỏ vậy.”

Anh ấy nói chậm rãi, cố gắng biểu đạt rõ ràng: “Tất cả mọi công năng, đều là tiêu chuẩn khi đi dã ngoại, chứng tỏ cô ấy thường xuyên sống lang bạt.”

Lục Nam Thâm nhớ lại cảnh ban nãy anh ấy đi lòng vòng quanh chiếc xe của cô mà không khỏi tấm tắc, thì ra bên ngoài tỏ vẻ hiếu kỳ, thực chất đang quan sát. Niên Bách Tiêu tuy nói năng còn nhiều khiếm khuyết nhưng Lục Nam Thâm đã hiểu rõ ý của anh ấy.

Hàng Tư có kinh nghiệm sống nơi hoang dã rất phong phú, cô không phải kiểu người đi dã ngoại đơn giản, mọi thứ được cải tạo trên xe đều nhằm mục đích sinh tồn ở ngoài tự nhiên.

Như vậy thì thú vị đấy.

Niên Bách Tiêu lại nhìn Lục Nam Thâm, đợi suy nghĩ của anh. Lục Nam Thâm chăm chú nhìn ngọn lửa trước mặt, suy tư: “Cô ấy chuẩn bị đồ ăn rất đầy đủ, còn mang cả máy phát điện cỡ lớn, thế có nghĩa là cô ấy đến đây có mục đích.”

Vốn không phải chỉ vào trốn bão cát như lời cô nói.

Cô gái này quả thực chưa nói thật một câu nào.

Nếu anh suy đoán không nhầm, cô muốn họ nghỉ ngơi sớm, nhắc họ ngồi yên cũng là vì có mục đích khác, chứ chẳng phải vì suy nghĩ cho an nguy của họ.

“Chỗ này… ẩn giấu bí mật gì sao?” Niên Bách Tiêu không hiểu.

Lục Nam Thâm trầm mặc không nói gì, dĩ nhiên anh không biết rõ mục đích của Hàng Tư khi đi vào thung lũng chết chóc. Nhưng thấy Niên Bách Tiêu cứ nhìn mình mãi, bấy giờ mới phản ứng lại: “Cậu hỏi tôi đấy à?”

Niên Bách Tiêu cười khẩy: “Phải.”

“Làm sao tôi biết được.”

“Không biết á?” Niên Bách Tiêu nối lời rất trơn tru: “Không biết còn ra sức chui vào đây làm gì? Đừng qua mặt tôi, tôi không ngu ngốc đâu.” Cuối cùng anh ấy còn bổ sung thêm một câu…

“Tôi lớn tuổi hơn cậu, nước tôi uống còn nhiều hơn cơm cậu ăn đấy.”