Tứ Trùng Miên

Chương 6: Quên mất, cậu không nghe thấy

Có một khoảnh khắc Niên Bách Tiêu đã ngẩn người ra, chỉ là Lục Nam Thâm thừa nhận như thế khiến anh ấy cảm thấy chuyện này có vài phần khác lạ.

Nhìn thấy biểu cảm đó của anh ấy, Lục Nam Thâm bất giác khẽ nhếch môi cười, người này cũng hài hước thật.

Nhưng nụ cười ấy lọt vào mắt của Niên Bách Tiêu thì không còn đơn giản như vậy nữa, đúng là đang cười thật đấy, nhưng trong nụ cười này sao cứ toát ra một chút trêu chọc như có như không thế nhỉ? Anh ấy hơi nheo mắt lại, liếc Lục Nam Thâm: “Tôi tin cậu mới lạ đó.”

“Khi bão cát nổi lên, cậu đã đi loanh quanh ở hướng Đông Nam khoảng gần chục phút, trong thời gian đó có chết máy ba lần, đi qua cùng một mỏm đá phong hóa tới hai lần, mười lăm phút sau, cậu mới đi một mạch về phía Tây và dừng lại ở đây.” Khi nói những lời này, không cần miêu tả cũng đoán được Lục Nam Thâm bình thản tới mức nào.

Nét mặt của Niên Bách Tiêu có thể hình dung bằng hai từ “thảng thốt”, anh đã quả thật nói ra chính xác từng chữ một cảnh ngộ của ban nãy. Bãi đất kiềm không khác gì một tấm chà quần áo khổng lồ, chỉ không cẩn thận một chút thôi là chết máy, anh ấy quả thực đã bị chết máy ba lần, tới lần cuối gần như phát rồ.

Còn nữa, đó chính là hiện tượng “ma đưa đường” mà các đồng đội hay nói phải không. Dù anh ấy có lái thế nào, vòng vèo ra sao, chung quy vẫn trở lại điểm cuối cùng. Hình thù các tảng đá bị phong hóa ấy giờ có nhắm mắt lại anh ấy vẫn nhớ như in. Cũng chẳng hiểu gió cát ở đây sao lại có sở thích quái đản đến thế, thổi suốt ngàn năm không dứt chỉ để gặm tảng đá đó thành… một đống shit (⊙o⊙)

Anh ấy cứ vòng đi vòng lại mấy lần quanh đống shit đó, không thể thoát ra khỏi phạm vi của đống shit một cách tà ma, nó đang âm thầm mỉa mai anh đấy à?

Tới khi cơn bão có dấu hiệu yếu đi một chút, anh ấy mới tìm ra được một hướng khác, đi thẳng một mạch, cuối cùng cũng tìm thấy Lục Nam Thâm.

“Ồ.” Lục Nam Thâm bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay mặt lại nhìn Niên Bách Tiêu, mỉm cười: “Trong vòng mười lăm phút, cậu đã hỏi thăm tôi năm lần.”

Đầu tiên Niên Bách Tiêu sững sờ, sau đó hiểu ra thì nét mặt trở nên ngượng ngập. Hai từ “hỏi thăm” anh ấy vẫn hiểu nó có nghĩa là gì. Ban nãy đừng nói là “hỏi thăm” Lục Nam Thâm, thậm chí anh ấy còn muốn gϊếŧ chết tên nhóc này.

“Cậu nhìn thấy?” Niên Bách Tiêu hồ nghi, bổ sung một câu: “Không thể nào.”

Mắt ai có thể nhìn xa như thế được? Nói chi tới việc còn bị gió cát che tầm nhìn.

“Không đúng.” Càng lúc Niên Bách Tiêu càng cảm thấy bất thường: “Làm sao cậu biết được, rốt cuộc?”

Khi biểu đạt ra tuy có hơi trúc trắc nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc biểu đạt tâm lý căng thẳng của anh ấy, chuyện này quá kỳ quái rồi.

Lục Nam Thâm nhún vai nhìn Niên Bách Tiêu, rồi nói một câu có vẻ rất nghiêm túc: “Tới đây, hạ thấp cái đầu cao quý của cậu xuống vái lạy tôi. Tôi là thần, mà thần thì yêu thương con dân.”

Lần này Niên Bách Tiêu chính thức đứng đơ ra một lúc lâu, tới lúc hoàn hồn lại định túm cổ áo đấm cho Lục Nam Thâm một cái, thì chợt thấy anh uể oải đứng dậy, vươn vai một cái: “Gió cát tan rồi, đi thôi.”

Niên Bách Tiêu kiềm chế cảm xúc muốn đấm người, nghĩ bụng đợi tới lúc về trại sẽ xử lý thằng nhóc này. Ai ngờ phóng tầm mắt ra xa, ngay phía trước bỗng xuất hiện một khu rừng lớn, ở chính tận cùng của bãi đất kiềm.

Cũng không biết có phải do bão cát hay không mà trước đó họ không hề phát hiện ra “ốc đảo” này. Còn ý tứ của câu “đi thôi” qua lời Lục Nam Thâm đã quá rõ ràng, anh muốn đi sâu vào trong rừng.

Một giây sau, Niên Bách Tiêu kéo giật cánh tay anh lại, ra hiệu về phía khu rừng: “Không được vào đâu, có thể là ảo ảnh, cũng có thể chính là thung lũng chết chóc.”

Hiện tượng ảo ảnh trong biển cát không hiếm gặp, vào lúc thời tiết đặc thù hoặc dưới ánh nắng. Bốn phía xung quanh đây đều là bãi đất kiềm, bỗng dưng xuất hiện màu xanh vốn đã bất thường, khả năng không có thật là rất lớn.

Liên quan đến những truyền thuyết ảo ảnh ở đây, chính Cảnh Tử Nghiêu là người kể lại cho anh ấy. Chuyện kể rằng, Cảnh Tử Nghiêu có một người bạn chơi thân, sống ở vùng Tây Bắc. Lúc nhỏ, họ thường cùng đám trẻ chạy chơi trên bãi đất kiềm, chơi mãi chơi mãi liền nhìn thấy ở phía xa xa có hoàng cung vàng rực rỡ.

Trong hoàng cung có bóng người đang đi qua đi lại, đều mặc trang phục của thời cổ đại, bê đủ các món ăn ngon giống như các cung nữ, đám bạn của anh ta bèn chạy về phía hoàng cung ấy. Chạy mãi chạy mãi, cậu bạn kia nhớ ra lời nhắc nhở của người lớn mới sực tỉnh, nhưng đám bạn thì như bị ma nhập, không sao kéo trở lại được. Cậu bạn kia sợ hãi chạy đi tìm người lớn, tới khi dẫn được họ tới nơi thì cả đám bạn đã biến đi đâu mất.

Thế nên khi kể lại câu chuyện này, Cảnh Tử Nghiêu đã nhắc nhở Niên Bách Tiêu, nơi không người phàm là những khung cảnh rực rỡ, xinh đẹp đều là ảo ảnh, đẹp như bong bóng, như sương, như chớp, tuyệt đối đừng để bị mê hoặc.

Nếu không phải ảo ảnh thì sao? Khi đó Niên Bách Tiêu đã hỏi như vậy.

Cảnh Tử Nghiêu mặt biến sắc, nếu không phải ảo ảnh, thì tức là thung lũng chết chóc trong truyền thuyết đã xuất hiện đấy.

Chẳng thà gặp ảo ảnh còn hơn.

Lục Nam Thâm liếc nhìn xuống bàn tay của anh ấy, nắm lại cũng rất gắt gao, nhìn bàn tay này có cảm giác chỉ cần anh không phục điều gì, một giây sau có thể bị quật ngã ra đất.

“Cậu sợ à?” Khóe mắt Lục Nam Thâm ánh lên sự bỡn cợt lộ liễu.

Sợ… mẹ nhà cậu!

Đây là câu nói trực tiếp nhất xuất hiện trong đầu Niên Bách Tiêu, rõ là cậu chửi mắng người, sao nghe cứ có cảm giác quê quê thế nhỉ? Cuối cùng anh ấy vẫn kiềm chế cảm xúc, không bật ra câu chửi thề không mấy chuẩn chỉnh này, thật ra là sợ mất mặt.

“Quay về tập hợp.”

Lục Nam Thâm đâu có mù, sao không nhận ra vẻ sốt ruột của người này khi phải nhịn chửi, lại còn không biết chửi như thế nào? Anh nghĩ bụng, thôi không chọc cậu ta nữa, nghe nói thằng nhóc này đấm người cũng đau ra phết.

“Không cần biết là ảo ảnh hay thung lũng chết chóc, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước. Đường lúc đến không quay lại được nữa, cứ cố gắng quay đầu càng dễ lạc lối, không thoát ra được nữa.” Lục Nam Thâm nói, rồi đánh mắt về phía sau lưng.

Niên Bách Tiêu nhìn theo, da đầu bắt đầu tê rần.

Vài dặm ngoài kia lại đang dấy lên những cơn bão cát, sắc trời vốn dĩ đã tối, cơn bão cát ấy đủ để nuốt chửng nhật nguyệt, đừng nói là con đường khi đến đã mất dạng, ngay cả khu vực xung quanh cũng đã không còn nhìn rõ.

Cho dù Niên Bách Tiêu có ít kiến thức đến đâu cũng biết tình huống này nguy hiểm trùng trùng, đặc biệt là ở nơi không người. Phản ứng đầu tiên của anh ấy là rút điện thoại vệ tinh ra, thế mà cả nó cũng không có tín hiệu, nói chi đến thiết bị liên lạc trên ô tô.

“Ban nãy cậu có thể phân rõ phương hướng.” Niên Bách Tiêu nhớ lại những lời nói ban nãy.

Lục Nam Thâm lắc đầu, bão cát ngùn ngụt cùng che kín đi mặt trời và mặt trăng, vật tham chiếu trở nên ít ỏi đến đáng thương, bây giờ rất khó xác định chuẩn phương hướng. “Đi thôi, là họa hay phúc cũng do ý trời.” Anh nói một câu.

Hai người họ lên xe hướng về phía ốc đảo.

Để đề phòng tính huống bị che mắt tiếp tục xảy ra một lần nữa, Niên Bách Tiêu dùng dây thừng nối hai chiếc xe lại, hai xe một trước một sau đi rất sát, luôn giữ một khoảng cách nhìn thấy nhau.

Bão cát sau lưng không định hướng, chẳng mấy chốc đã lại đuổi theo họ. Cũng may trước khi bị nuốt, hai chiếc xe đã đi tới tận cùng bãi đất kiềm, đâm thẳng một mạch vào thế giới màu xanh.

Niên Bách Tiêu cảm nhận rõ ràng họ như lạc vào một thế giới khác vậy, tiếng gào rít như tiếng khóc của ma quỷ từ những cơn gió phía sau lưng bỗng nhiên im bặt.

Thật là thần kỳ, Niên Bách Tiêu cảm thán.

Nếu nói khi ở bãi đất kiềm, không gian chỉ là đèn đuốc lập lòe, vậy thì vừa vào rừng đã chuyển thành đen sì một khoảng. Đèn chiếu xa của cả hai chiếc xe việt dã đều bật sáng, cột sáng hắt thẳng về phía trước nhưng vẫn không nhìn ra được khu rừng có hình thù như thế nào.

Càng đi càng khó, đường rậm rạp nhỏ hẹp, sau đó hai người họ dừng xe. Lúc xuống xe tìm đường, Niên Bách Tiêu nhìn thấy dưới đất có dấu chân khác thường, không nhỏ.

Niên Bách Tiêu căng thẳng: “Có động vật khổng lồ, nguy hiểm.”

Nhưng từ khi bước vào rừng, Lục Nam Thâm làm như điếc, không có chút động thái nào. Xung quanh quá đen, Niên Bách Tiêu không nhìn rõ ánh mắt anh thế nên không biết anh đang làm gì, đang định tiến lên hỏi thì thấy Lục Nam Thâm ra hiệu về một hướng nào đó: “Đi bên này.”

“Vì sao?” Đường rất hẹp đấy đại ca à.

Lục Nam Thâm mở cửa xe: “Cậu không nghe thấy có tiếng chuông đồng sao?” Tới khi lên xe rồi, anh mới làm như chợt hiểu ra vấn đề, ngó đầu nhìn Niên Bách Tiêu: “À quên mất, cậu không nghe thấy.”