Tứ Trùng Miên

Chương 2: Chưa quyết, tùy duyên



Tây An.

Vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố một tiếng đi xe, căn nhà gạch đỏ bỏ hoang bị nuốt chửng trong màu mưa mờ ảo, những cây dây leo khô già thấm đẫm cái rét buốt của dải Tần Lĩnh, cách đó không xa là lối vào của thác nước. Mùa này không có mấy khách du lịch, nhưng phía trước căn nhà gạch khá ồn ào.

“Đứa trẻ này cũng hai ba ngày rồi đấy, có tìm được không nhỉ?”

“Haizz, đứa trẻ bé tý như thế không ăn không uống mấy ngày rồi, e là lành ít dữ nhiều.”

“Đúng là tội nghiệp mà.”

Người phụ nữ gương mặt tiều tụy, mái tóc lòa xòa, cuộn tay lại đấm từng nhịp từng nhịp lên lưng người đàn ông, gào khóc: “Anh đúng là đồ vô dụng, bảo anh trông con anh cũng trông không xong. Con chúng ta mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ đâm chết anh rồi tự sát.”

Người đàn ông để mặc cho người phụ nữ lôi lôi kéo kéo mình, nói: “Chẳng phải cô Hàng đã tới đây rồi sao? Cô ấy chắc chắn sẽ tìm thấy. Bây giờ chúng ta cứ gào thét ầm ĩ thế này sẽ ảnh hưởng tới cô Hàng đấy!"

Khoảng chục chiếc xe ô tô đỗ ngang dọc trên một bãi đất trống cỏ dại mọc đầy, Hàng Tư đứng ở giữa đó. Cô không bị quấy rầy bởi những âm thanh bên ngoài, tay đặt lên cốp sau xe tập trung cảm nhận, nhưng không phải xe nào cô cũng chạm vào, có những chiếc cô thẳng thừng đi lướt qua luôn.

Nơi đây là thiên đường của đám ăn trộm xe, nói trắng ra thì đây chính là hang ổ của bọn trộm. Vài ngày trước, tên ăn trộm xe trong lúc gây án đã bị một đứa trẻ bắt quả tang, hắn ta thẳng thừng bắt cả đứa trẻ đi luôn. Bố mẹ đứa trẻ sốt ruột báo cảnh sát, họ nhanh chóng bắt được tên trộm xe, nhưng khi hỏi thì hắn ta nói đã nhét đứa trẻ vào trong cốp xe rồi.

Họ hỏi tiếp thì tên trộm xe giả vờ mất trí nhớ, nói rằng đã quên mất nhét đứa trẻ vào chiếc xe nào, vẻ rất hung hăng hùng hổ: Có giỏi thì các người đi mà tìm.

Đội cảnh sát lập tức chia thành nhiều nhóm tới các tụ điểm trộm cắp xe, điểm trước mắt đây chính là một nơi như thế. Những cứu hộ viên khác chỉ muốn đập xe ra cứu người, khi tới Hàng Tư, cô phanh lại thái độ gào thét ầm ĩ thậm chí ý đồ muốn ra tay đập xe của bố mẹ đứa trẻ, nói với họ: Cứ giao cho tôi đi, chỗ này đều là tang vật.

Hàng Tư dừng bước phía sau một chiếc xe việt dã màu đen, tay chạm lên cốp xe. Lần này thời gian để cô cảm nhận có kéo dài hơn một chút, bố mẹ đứa trẻ thấy vậy đều chợt yên lặng.

Rất nhanh, họ nghe thấy cô nói: “Ở trong này.”

Cả đám người hô hào lao tới, mỗi người một chân một tay phá hoại để cạy cốp xe ra, ngay lập tức có những tiếng suýt xoa vang lên.

Đứa bé quả nhiên đang nằm bên trong, thoi thóp hơi tàn.

Bố mẹ đứa bé gần như phát điên lên, lập tức ôm con ra khỏi xe. Mẹ đứa bé đang định gào khóc thì bị Hàng Tư ngắt ngang: “Đừng gào nữa, ngồi lên xe của tôi, đưa nó tới bệnh viện đã.”

Xe của Hàng Tư đỗ ở nhà gạch bị bỏ hoang, là một chiếc xe tải lớn V80 đã nhiều năm tuổi, được sửa sang lại thành một chiếc xe dã ngoại. Có lẽ bởi cô thường xuyên để nó hứng chịu mưa gió nên thân xe có vẻ đã cũ kỹ nhiều, kết hợp với căn nhà tồi tàn, không khí nặng nề phía sau bỗng trở thành một cặp hợp nhau đến kỳ lạ.

Sau khi chiếc xe phả khói rồi lao vυ't đi, những người đến hóng chuyện ban nãy cũng ai về nhà nấy.

Nhưng họ vẫn không quên bàn tán xôn xao.

“Trông cô gái ấy cũng khá trẻ mà rất giỏi nhé.”

“Nghe nói cô Hàng biết cái ấy đấy.”

“Biết cái gì cơ?”

“Biết nói chuyện với người chết.”

***

Khi trở về thành phố, trời vẫn còn sớm. Nhờ cơn mưa bụi lúc bình minh mà thành phố Tây An có vẻ yểu điệu của đất Giang Nam, nhưng sau khi những chùm nắng từ chân trời chiếu rọi xuống, khi bóng người tấp nập làm ồn ào thành phố cổ kính này thì nó đã trở về với mùi khói than thường nhật.

Hàng Tư lái chiếc xe tải cũ kỹ của mình đi xuyên qua tường thành vào trong con phố cổ. Cô hạ cửa kính xuống, tiếng mời gọi của các cửa hàng, tiếng gõ nhịp hip hop của đám thanh niên… tất cả ùa vào trong xe.

Một bên cổ kính, một bên hiện đại chính là lời miêu tả phố cổ lúc này. Hương cà phê bị nhấn chìm giữa mùi hoa lá rậm rạp trên con đường nhỏ giữa rừng và giữa mùi hương củi gạo muối dầu.

Phố cổ đông người, Hàng Tư lái xe chậm rãi, một tay cô giữ vô lăng, một tay đưa ra ngoài cửa sổ, tiện thể đón lấy cốc cà phê mà anh chủ quán trẻ tuổi đưa mình.

“Nhớ đánh giá nhé!” Anh chủ quán hét với theo sau đuôi xe.

Rất nhanh, cánh tay thon nhỏ trắng trẻo một lần nữa vòng ra khỏi cửa sổ xe, giơ ngón tay cái lên: “Món mới ngon đấy.”

Xuyên qua rất nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng và các tiệm bánh ngọt rực rỡ sắc màu, Hàng Tư đỗ chiếc xe tải của mình trên khu đất trống của một quán trà, rồi chọn một quán quen để ăn bánh nướng kẹp thịt bò.

Chỗ này nhiều quán cổ, bầu không khí cũng ngập tràn sở thích của người dân bản địa, nào là bánh kẹp thịt dê nướng tái, chân cao*, bánh rán hồng, còn cả món canh cay viên thịt bò mà Hàng Tư cứ tới đây là ông chủ sẽ bê lên cho cô, đúng là càng truyền thống càng vui.

*Chân cao (甄糕): Một loại bánh nhân đậu đỏ của Trung Quốc.

Hơn nữa hôm nay ông chủ còn sợ cô không vui, ngoài những món tủ bình thường của cô, ông còn thêm cho cô hai món là canh trứng gà táo đỏ và canh cay nồi đất.

Ông chủ hỏi cô: “Tìm được đứa trẻ rồi à?”

Hàng Tư “ừm” một tiếng, thuần thục cầm lên một chiếc đũa khử độc: “Đưa tới bệnh viện rồi, vẫn sống.”

Ông chủ là người Thiểm Tây, cũng không kỹ tính như mấy người trẻ, sau khi trộn một muôi mỳ bương bương với ớt cay, ông ngồi xuống bên cửa và từng miếng mỳ cỡ đại, cực kỳ thoải mái.

“Cô tới chỗ chúng tôi cũng phải gần nửa năm rồi đấy nhỉ? Mấy người ở đây ai có việc lớn việc nhỏ cũng đều thích tìm cô, cô còn định đi sao?”

Chẳng ai biết rõ cô gái nhỏ này tới từ đâu, có hỏi cô cũng không nói, dần dần mọi người đều biết chuyện cô là một thầy đồng. Ban đầu thật ra cũng không ai tin, cảm thấy cô gái này mới chỉ ngoài đôi mươi, chính là độ tuổi thích giả thần giả quỷ. Ai ngờ cô lại nhẹ nhàng giúp hết làng trên xóm dưới giải quyết mấy chuyện ly kỳ khó nhằn, nên mọi người đều tin cả.

Hàng Tư khều mấy sợi mỳ thô trong nồi đất, mυ'ŧ vào miệng rồi chậm rãi nhai, vẻ như trầm tư vẻ lại như không mấy quan tâm, lúng búng nói: “Chưa quyết, tùy duyên.”

Ông chủ thì cảm thấy sớm muộn gì cô cũng ra đi, tuy rằng ông không hiểu rõ về quá khứ của cô, chỉ là ông luôn cảm thấy cô không thuộc về nơi này.

Hàng Tư là kiểu người da trắng lạnh điển hình, chính là kiểu có phơi nắng cũng chẳng bao giờ đen được, cộng thêm việc cô dong dỏng người, càng khiến người ta có cảm giác cô thiếu máu. Nhưng cô lại có một đôi mắt và đôi mày cực kỳ xinh đẹp, khi không cười trông có phần lạnh nhạt, còn chỉ cần mỉm cười nhẹ nhàng sẽ lập tức như một tảng băng tan chảy.

Sạp hàng được bầy bên ngoài, Hàng Tư ngồi xuống lề đường, người đi qua đi lại trên đường rất tấp nập, nhưng cô vẫn nổi bần bật giữa họ.

Có một cô gái lưng đeo cây đàn có lẽ đang muộn giờ tới lớp, khi cuống cuồng chạy thì chợt lảo đảo ngã. Hàng Tư nhanh tay nhanh mắt, kịp thời kéo lại, theo đà đỡ cô ấy đứng vững.

Cô gái cảm ơn lia lịa, rồi xốc lại cây đàn trên vai. Cô ấy chạm khẽ vào cây đàn, nó chợt phát ra những âm thanh khe khẽ trong ba lô.

Hàng Tư đột ngột rút tay về, ôm đầu như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi điều gì đó, trông rất đau khổ.

Cô bé giật mình, còn ông chủ thì bỏ cả bát mỳ, vội vàng chạy tới hỏi cô có việc gì không.

Hàng Tư lắc đầu, nhưng vẫn đang ra sức ấn chặt thái dương, đôi tai cũng đau nhói như bị kim châm.

Đúng vào lúc này, cô liếc thấy một cái bóng.

Bóng một người đàn ông cao lớn.

Hàng Tư chợt rùng mình, cô quên cả cơn đau đầu, quay phắt lại dõi mắt tìm kiếm, nhưng bóng người đàn ông đó đã biến mất không chút dấu vết.

Bên tai cô không còn là tiếng hỏi han của ông chủ và cô bé kia, thay vào đó là một giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo…

“A Tư, em không chạy thoát được đâu, dù em có trốn tới đâu anh cũng có thể tìm được em.”

Một nỗi sợ hãi trào dâng từ trong tim, trên đỉnh đầu rõ ràng là mặt trời, nhưng trán cô lại đổ mồ hôi lạnh.

Chỗ này không thể ở lại được nữa.

Rời khỏi nơi đây.

Phải rời khỏi nơi đây…