Tôi Trở Thành Thím Của Bạn Trai Cũ

Chương 37: Cầu hôn

Một tuần sau.

Lạc Dao Dao ngồi trong văn phòng giáo viên, xem xét và đánh giá các bản thiết kế của những sinh viên trên năm trăm bảy mươi điểm về bài tập. Cô cầm bản thiết kế của Dung Thiên Thanh trong tay, suy nghĩ đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định chấm điểm tối đa.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô quyết định một chuyện lâu như vậy! Một bên là em trai ruột, một bên là em gái cùng phòng cùng khoa, chẳng hiểu sao cô lại chọn cách giúp đỡ Dung Thiên Thanh, giúp cô ấy rời xa Lạc Thần.

Cô không chia cắt họ, không ngăn cản họ, đơn giản cô nghĩ Lạc Thần chưa đủ chín chắn, vòng tay chưa đủ lớn để chở che và bảo vệ người phụ nữ của mình.

Lạc Dao Dao kiểm tra các bản thiết kế, hôm qua cô nghe giáo sư nói, sẽ có hai mươi người được chọn, sau đó sẽ chỉ có năm người được đi du học, khi cô đánh giá xong các bản thiết kế. Nhưng bây giờ, cô chỉ nhận mười chín bản, đếm đi đếm lại vẫn như vậy!

Cô ngước nhìn sang giáo sư ở phía đối diện, nhỏ giọng lên tiếng, sợ làm phiền những người khác:

_ Giáo sư, chẳng phải người nói là hai mươi người sao? Sao bây giờ chỉ còn mười chín?

_ Mười chín? Để tôi kiểm tra lại xem.

Sau khi xem lại bản hệ thống, giáo sư liền quay sang nói với Lạc Dao Dao:

_ Dao Dao, có một em gian lận, bị tôi tước bỏ quyền được đi du học rồi! Em đánh giá xong hết rồi chứ?

_ Em xong rồi, nhưng em có chấm thêm cho một bạn, do có hai bản thiết kế bằng điểm nhau. Tuy có rất nhiều lỗi, nhưng bù đi bù lại, họ mới năm hai như vậy đã tốt lắm rồi! Với lại, lần du học này cũng sẽ giúp họ nâng cao bản thân, giúp trường chúng ta có thêm nhân tài và danh tiếng. Em nói có đúng không giáo sư?

_ Phải, em nói rất đúng. Chuyện này tôi sẽ nói lại với thầy hiệu trưởng, sau đó sẽ thông báo cho các em được đi du học. Bây giờ em có thể về, vất vả cho em rồi!

_ Không sao, em xin phép!

...

Buổi trưa, Lạc Thần muốn đến tìm Dung Thiên Thanh, cứ nghĩ vẫn như mấy ngày trước, sẽ không được gặp cô ấy. Nhưng vừa đến cổng, đã thấy Dung Thiên Thanh từ trong đi ra, còn có vẻ rất vui vì chuyện gì đó!

Lạc Thần vui vẻ chạy đến, nhanh miệng gọi:

_ Thanh Thanh, em bên này!

Dung Thiên Thanh ngước nhìn, vừa thấy Lạc Thần đã muốn quay người bỏ trốn. Cậu cũng rất nhanh nhẹn, đi đến níu kéo cô ấy lại, có chút không vui, nói:

_ Thanh Thanh, sao chị cứ tránh né em? Có chuyện gì không thể nói với em sao?

_ Bỏ tay ra, cậu đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta chấm dứt rồi!

_ Em không muốn, không muốn chấm dứt mối tình chưa chính thức này!

Dung Thiên Thanh hất mạnh tay ra, lạnh lùng lên tiếng:

_ Đó, như cậu nói đấy thôi! Là mối tình chưa chính thức, thì tôi thấy chúng ta không hợp nhau nên muốn chấm dứt thôi! Cậu đừng có ngày nào cũng đến đây, người qua kẻ lại truyền tai nhau sẽ không tốt cho tôi!

_ Thanh Thanh, chị...

_ Còn nữa, tôi thấy chúng ta không cùng một thế giới, giải thoát cho nhau sẽ bớt đau khổ hơn! Tạm biệt cậu!

Dung Thiên Thanh không thèm xem thử sắc mặt của Lạc Thần bây giờ ra sao, chỉ nói xong những gì cần nói là liền chuồn đi mất. Để lại Lạc Thần đứng im bất động, nhưng lại cảm thấy đau nhói và sự tức giận không thể bộc phát.

Dung Thiên Thanh chạy đi, chạy ra sau trường, nơi ít người qua lại. Cô ấy dựa lưng vào tường, từ từ ngồi quỵ xuống, khóc nức nở. Cảm giác vừa kiềm nén nước mắt, vừa nói ra những câu đau lòng đó, chính cô ấy còn đau hơn Lạc Thần.

Tuy chỉ là vài câu nói nhất thời, nhưng có lẽ là cách giải thoát tốt nhất cho mối tình không trọn vẹn này! Một người sinh ra ở vạch đích, được xem là thiếu gia sống trong nhung lụa, không cần phải làm gì cũng có cơm bưng nước rót. Nhưng lại muốn che chở cho cô gái sinh ra trong gia đình khó khăn, túng thiếu.

Một người không xem trọng vật chất và địa vị, chỉ cần trong mắt thấy xứng là xứng. Một người lại muốn nổ lực, chỉ để xứng đáng với người mình yêu, đủ tư cách để được đứng cạnh họ. Cảm giác này, mấy ai có thể hiểu?

...

Trên sân thượng của Tập đoàn LT, rất nhiều người đang chạy đi chạy lại chuẩn bị, bài trí khắp nơi. Bàn ghế, nến thơm, hoa hồng rãi trên đường, đèn chớp, bong bóng trái tim, rượu vang và đồ ăn.

Lăng Triệt nhìn những gì hiện ra trước mắt, khiến anh cảm thấy hài lòng. Anh đưa tay ngoắc mọi người lại, hai tay khoanh trước ngực, lên tiếng hỏi:

_ Vậy nên chọn tình huống nào, có thể dụ dỗ Dao Dao đến đây? Không cần mặc đẹp, không cần trang điểm lộng lẫy, chỉ cần cô ấy đến và bất ngờ trước quang cảnh ở đây!

_ Lăng tổng, hay là nói anh đang cùng người phụ nữ khác tình tứ ở đây, khiến cô ấy tức giận, sau đó sẽ chạy đến ngay!

_ Không được, cô ấy rất tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm chuyện đó!

Phan Thi bĩu môi, đúng là không tin vào tình yêu, khi yêu vào là liền tin tưởng vô điều kiện. Vậy vế trước còn ý nghĩa nữa sao?

Dũng Phó và Hồng Tây trầm ngâm suy nghĩ, một lúc liền đồng thanh lên tiếng:

_ Tôi có ý này!

_ Tôi cũng có. Hay là lấy công việc ra dụ dỗ cô ấy, như vậy không phải rất dễ dàng sao?

_ Đúng đó, cô ấy rất thích công việc. Dương Nhi, hay là cô thử xem.

_ À, để tôi thử xem.

Dương Nhi lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Dao Dao, trong lòng rất mong cô sẽ như lời họ nói. Rất nhanh đã có người nhấc máy, giọng nói ngọt ngào vang lên trong điện thoại:

_ Alo, chị gọi em có chuyện gì á?

_ Dao Dao, tối nay em rảnh chứ? Chị có bản thiết kế muốn cho em xem, nếu em hứng thú, sẽ cho em đến cửa hiệu của chị tự tay làm nó.

_ Chị nói thật sao? Em rảnh, tối nay em rảnh, vậy hẹn ở đâu đây chị?

_ Không xa, sân thượng của Tập đoàn LT.

Lạc Dao Dao hơi khó hiểu, nhỏ giọng hỏi lại:

_ Sao lại ở đó?

_ Vì chị phải tăng ca, em đến đây một chút, chị phổ biến cho em. Tối nay bảy giờ nha!

_ Dạ, em sẽ đến, tạm biệt chị!

...

Tối bảy giờ, Lăng Triệt đã an tọa ngồi trong khung cảnh lãng mạn trước mắt, chỉ chờ Lạc Dao Dao đến, mọi chuyện sẽ như mong đợi.

Cạch.

Cửa được mở ra, trước mắt Lạc Dao Dao là một khung cảnh lãng mạn, nến được sắp xếp xung quanh bàn ăn, bó hoa to lớn với chín trăm chín mươi chín đóa hồng được đặt cạnh bàn.

Lạc Dao Dao kinh ngạc nhìn về phía Lăng Triệt, nếu không nhìn thấy anh, có lẽ cô nghĩ mình đi nhằm nơi không đấy!

Thấy cô đứng im bất động, Lăng Triệt nhẹ nhàng đi đến nắm tay cô, đi đến cạnh bên bàn. Anh cầm lấy bó bông, cảm thấy nó quá lớn và vướng bận, anh chỉ lấy bên trong ra một hộp nhẫn đầy sang trọng, quỳ xuống trước mặt cô, mỉm cười mở hộp nhẫn ra, giọng nói đầy sự cưng chiều vang lên:

_ Dao Dao, có thể bây giờ là quá sớm, như không đặt cọc trước thì anh cảm thấy không yên tâm. Tuy em còn là sinh viên, nhưng anh có thể đợi được, đợi đến khi em có thể hoàn toàn đồng ý làm hôn lễ. Bây giờ, anh muốn em làm vợ tương lai của anh, cho đến khi chúng ta bước vào cục dân chính, và sau đó là lễ đường hoành tráng. Dao Dao, đồng ý làm vợ anh nha?

Lạc Dao Dao vỡ òa trong hạnh phúc, đưa tay gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Lăng Triệt. Anh tôn trọng cô như vậy, chấp nhận đợi cô thêm gần hai năm nữa, người đàn ông này sao cô có thể bỏ qua?

Lăng Triệt đeo nhẫn cho cô, rồi đứng lên trao cho cô nụ hôn nồng cháy dưới ánh trăng. Khung cảnh lãng mạn, dành riêng cho người xứng đáng, hạnh phúc tuy dễ tìm nhưng cũng dễ mất, chỉ dành riêng cho người biết nắm bắt.