Tôi Trở Thành Thím Của Bạn Trai Cũ

Chương 34: Chuyện hối hận nhất

Một tuần sau đó.

Lạc Thần ngày nào cũng đứng trước kí túc xá nữ chờ Dung Thiên Thanh, nhưng lần nào cũng chỉ thấy duy nhất một mình Lạc Dao Dao đi ra. Đặc biệt là, cô luôn nói duy nhất một câu, khiến Lạc Thần lần nào cũng phải tức giận rời đi!

_ Em đừng chờ nữa! Thanh Thanh đã xóa liên lạc với em, cũng đã yêu người khác rồi! Em như vậy, không thấy mệt sao?

_ Chị, chị không thể giúp em sao?

_ Chị không. Em không hiểu tính con bé, cho dù có bảo vệ được Thanh Thanh, em cũng không thể đem lại hạnh phúc cho con bé.

Lạc Thần quay người rời đi, bóng lưng đầy sự tức giận và cô đơn, nhưng đây có lẽ là do Dung Thiên Thanh lựa chọn và cầu xin Lạc Dao Dao giúp đỡ. Nếu không, với tính cách của Lạc Dao Dao, cô đã có thể tác hợp cho Lạc Thần và Dung Thiên Thanh.

Lạc Dao Dao lắc đầu, bất lực đi về phía nhà ăn. Vừa đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cứ nghĩ là Lăng Triệt gọi đến, nhưng không ngờ, người gọi lại là:

_ Tiểu Tam? Cậu gọi mình có chuyện gì sao? Bên đấy môi trường tốt hơn, cậu học ổn chứ?

_ Dao Dao, mình làm nhiều việc với cậu như vậy, nhưng cậu vẫn chọn cách giúp đỡ và xem mình là bạn. Mình cảm thấy mình không xứng đáng!

_ Đừng nói như vậy! Gọi mình có chuyện gì sao?

_ À, mình nhận được tin, Lăng Phong và mẹ của Lăng Triệt đã ra nước ngoài. Xui xẻo là ngay chỗ mình ở mới đau á chứ!

_ Là thật sao? Mình chẳng nghe Lăng Triệt nói gì! Biết trước như vậy, mình đã nhắc nhở cậu trước.

Lãnh Tuyệt Tam hơi ủ rũ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vui vẻ nói vọng vào điện thoại:

_ Dao Dao, lần tới mình về để dự tiệc hoá trang, cậu có đi cùng Lăng Triệt không?

_ Mình có. Nghe nói là tuần sau, vậy khi nào cậu về?

_ Mình hai ngày nữa sẽ xuất phát, khi đó mình sẽ nhắn cho cậu.

_ Được, giờ giấc không ổn định, cậu nghỉ ngơi sớm đi, mình ăn sáng rồi lên lớp đây, tạm biệt!

_ Tạm biệt!

Cúp máy xong, Lãnh Tuyệt Tam thở dài, ngã lưng ra sau thành giường, mắt nhìn lên trần nhà, áy náy lên tiếng:

_ Mình đúng là ngu mới nɠɵạı ŧìиɧ với Lăng Phong. Phải chi khi đó suy nghĩ chín chắn hơn một chút, có lẽ đã không khiến Dao Dao chịu ấm ức trong thời gian dài. Sau này bù đắp cũng chẳng có cơ hội, bây giờ lại nhận được ân huệ lớn thế này, mình nên cố gắng để cậu ấy vui. Lãnh Tuyệt Tam, cố lên!

...

_ Dung Thiên Thanh, em vì xuất du học mà làm hết đống bài tập này rồi sao?

_ Dạ phải, bản thiết kế em cũng đã làm xong.

_ Vậy được, chỉ khi bài tập em đạt hơn năm trăm bảy mươi điểm, em mới đủ tiêu chuẩn nằm trong top năm người xuất sắc nhất. Còn về bản thiết kế, sẽ do Dao Dao của năm ba xem xét, em có thể về.

_ Dạ, em cảm ơn thầy, em xin phép.

Dung Thiên Thanh ra khỏi phòng với vẻ mặt đầy tự tin, cô ấy có thể nắm chắc vé du học trong tay. Dù sao bản thiết kế đó, cũng có chút công góp ý của Lạc Dao Dao. Cô cũng đã xem qua và đánh giá.

Dung Thiên Thanh lấy điện thoại ra, nhắn cho Lạc Dao Dao một tin rồi chạy một mạch ra khỏi trường. Cô ấy dừng trước một quán ăn vặt và trà sữa, giá sinh viên nhưng cực kỳ ngon. Ngoài ra, còn có nhiều loại bánh truyền thống khác nhau, cứ như một thiên đường cho những người mê đồ ngọt vậy!

Dung Thiên Thanh bước vào, nhẹ mỉm cười với chị chủ quán, rồi thả nhẹ bước chân đến bên quầy, xem qua menu rồi gọi món:

_ Chị cho em hai phần trà sữa gong cha vị Matcha, một phần bánh Mochi và một phần bánh Tangyuan.

_ Được, em ra ghế ngồi đợi giúp chị một lát nha!

...

Dung Thiên Thanh quay về kí túc xá, đặt đồ ăn lên bàn rồi đi đến phía sau Lạc Dao Dao, ánh mắt nhìn vào máy tính, sau đó hỏi nhỏ:

_ Nhân vật chính yêu nhau rồi sao? Khi nào truyện full vậy chị?

_ Nhanh thôi, mà em nhắn gì cho chị vậy?

_ Em bảo, lần này các bản thiết kế đều do chị xem xét và chấm điểm. Nên là, em mua đồ ăn để hối lộ chị đây!

_ Gian xảo, được thôi, chị sẽ ghi nhận sự cố gắng này của em. Đợi chị, đăng chap này cho độc giả cái đã!

Dung Thiên Thanh mỉm cười rất tươi,có lẽ đã dần quên đi Lạc Thần và những chuyện đã xảy ra. Hoặc có thể, là đang che giấu sự mất mát trong lòng.

Lạc Dao Dao tắt máy tính rồi đi lại bàn, nhìn hai món ăn trên bàn khiến cô phải thèm thuồng. Dung Thiên Thanh thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở:

_ Chị Dao Dao, mau ăn đi, đừng nhìn như vậy chứ!

_ Được, nhưng em mua nhiều như vậy, hay là chúng ta chia đôi đi!

_ Không cần, em mua ở chỗ cửa hàng sinh viên, không nhiều đâu mà! Mau ăn đi!

Lạc Dao Dao gật đầu, rồi bắt đầu ăn. Đúng thật là, không gì có thể sánh bằng việc ăn vặt với uống trà sữa vị mình thích.

...

Chiều tối, Lăng Triệt đến đón Lạc Dao Dao đi hẹn hò, khiến Dung Thiên Thanh phải bĩu môi đầy uất ức. Nhưng dù sao cô ấy cũng rất vui vì cô đã chọn được người mình có thể gửi gắm cả đời.

Lăng Triệt đưa Lạc Dao Dao đến khuôn viên của Lăng gia, nơi hai người họ bắt đầu có những câu chuyện. Tuy cô có hơi khó hiểu với mục đích của anh, nhưng cô công nhận nơi này còn đẹp hơn nhưng nơi hẹn hò ngoài kia!

Lạc Dao Dao xuống xe, cô còn không biết nơi này có thể lái xe vào. Trước khi dừng lại nơi này, Lăng Triệt còn đưa cô chạy vòng quanh một lượt cả khuôn viên. Phải nói là nó rất to, có thể nói là gấp bốn năm lần khuôn viên nhà cô.

Lạc Dao Dao nhìn Lăng Triệt, nhướn mày đầy khó hiểu, nhỏ giọng hỏi:

_ Anh đưa em đến đây làm gì?

_ Không thích sao?

_ Thích, nơi này đẹp như vậy, đặc biệt như vậy, ai được như em chứ?

Lăng Triệt bước đến nắm tay cô, cả hai thả nhẹ bước chân đi dạo trong khuôn viên. Đèn chiếu sáng khắp nơi, hoa lá cỏ cây trải dài khắp cung đường. Một nơi đẹp đẽ, lãng mạn thế này, không có cô gái nào có cơ hội được đặt chân đến, ngoài Lạc Dao Dao.

Lạc Dao Dao nhỏ nhắn đi cạnh Lăng Triệt, giọng nói vang lên cũng không quá lớn, vừa đủ để anh nghe:

_ Triệt, anh có từng hối hận vì một chuyện gì đó không?

_ Hối hận vì một chuyện gì đó? Hừm... có lẽ là không thể gặp được em sớm hơn.

_ Sao vậy được? Ngoài chuyện đó, anh không còn chuyện nào khác sao?

_ Không có.

Lạc Dao Dao khẽ gật đầu, sau đó nói ra điều mà mình hối hận nhất:

_ Em hối hận về một chuyện. Đó là, năm mười lăm tuổi đã tự tiện uống trà giảm cân của mẹ. Anh thấy em gan chưa?

_ Gì chứ? Mười lăm tuổi mà uống trà giảm cân? Không gặp chuyện gì chứ?

_ Anh đoán xem? Trà giảm cân dành cho người lớn, em mới mười lăm tuổi đã nghịch ngợm uống thử. Không ngờ qua vài tiếng đồng hồ, bụng em quặn đau, phải chở đi cấp cứu để xúc ruột đấy!

Lăng Triệt bật cười thành tiếng, nhưng không khiến Lạc Dao Dao phải tức giận hay ngượng ngùng. Cô cười trừ, sau đó kể tiếp:

_ Khi đó ba mẹ em lo quá trời, sau khi về nhà liền đem giấu tất cả những thứ không thể dùng cho trẻ dưới mười tám tuổi. Khi đó em thật sự rất hối hận, vì cấp cứu trễ một chút thôi, em sẽ phải mất mạng.

_ Nhóc con, mười lăm tuổi không nhận biết được sao?

_ Em biết. Nhưng khi đó em tận sáu mươi tám kí, chỉ nghĩ giảm một chút sẽ không sao. Nhưng không ngờ, sau chuyện đó em tự nhiên giảm kí, từ sáu tám xuống còn năm mươi, chỉ sau một năm.

_ Nên mới có em của hiện tại?

Lạc Dao Dao mỉm cười gật đầu, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy bản thân của hiện giờ quá cân đối, không cần tăng hay giảm.