Thời đại tinh tế, cùng với sự xuất hiện của các loại sinh vật biến dị, trong nhân loại cũng xuất hiện hai loại “Người tiến hóa”: Người tiến hóa có cảm quan cùng thể năng xuất sắc gọi là “Lính gác”. Người tiến hóa có tinh thần lực cường đại gọi là “Dẫn đường”. Khi sử dụng năng lực của mình, lính gác dễ dàng bị suy sụp tinh thần, thậm chí cuồng hóa mất đi lý trí; mà những dẫn đường có được tinh thần lực cường đại lại có thể xoa dịu thế giới tinh thần, trấn an cảm xúc của bọn họ. Bởi vậy, lính gác cùng dẫn đường cũng được coi là những partner (đối tác) tốt nhất.
Tinh lịch* đêm ngày 31 tháng 12 năm 499.
(Lịch tinh tế).
Một tòa tháp trắng tinh đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố, đỉnh tháp hoàn toàn chìm vào mây mù, nhìn thoáng qua hoàn toàn không thấy được điểm cuối, trên tháp thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng lung linh dịu dàng, cùng ánh sao xung quanh chiếu rọi lẫn nhau.
Trong đêm đen, Bạch Tháp tựa như một tòa Thần Điện thánh khiết.
Trên quảng trường phía dưới Bạch Tháp, hai đội binh lính đang tuần tra qua lại, thân hình bọn họ cao lớn, vạm vỡ, vẻ mặt trang nghiêm, trên người mặc trang phục thống nhất của đội hộ vệ.
—— Bạch Tháp, nơi này là vùng cấm được quân bộ Liên Bang xác nhận, chỉ khi có được thẻ thông hành mới có thể tiến vào.
Những người sống và làm việc trong Bạch Tháp, tất cả đều là lính gác cùng dẫn đường cường đại nhất Liên Bang.
Bởi vì nhóm lính gác đã tiến hóa ra ngũ cảm cực kì mạnh mẽ, thị giác, thính giác, khứu giác đều mạnh gấp nhiều lần người thường, rất dễ dàng bị tác động bởi những tạp âm bên ngoài.
Lính gác càng mạnh mẽ, quấy nhiễu từ ngoại giới gây ra ảnh hưởng càng nhiều. Bởi vậy ở bên trong Bạch Tháp một ngày 24 giờ đều tràn ngập tiếng ồn trắng, dùng chúng để che đậy những thanh âm phức tạp khác, để nhóm lính gác có được sự nghỉ ngơi trọn vẹn nhất.
Phòng cho lính gạc tại Bạch Tháp, phòng S-103, một nam nhân thân hình cao lớn đang tập thể hình.
Nam nhân chỉ mặc một cái quần dài đơn giản, trên làn da khỏe mạnh màu múa mạch che kín mồ hôi. Cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ, có thể nhẹ nhàng dùng một tay giơ thanh tạ nặng mấy trăm cân lên. Cơ bắp trên cơ thể anh cũng không tính vai u thịt bắp, mà là một thân cơ bắp cân đối và đẹp mắt. Một khuôn mặt hình dáng rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn cứng rắn.
Lính gác S cấp như anh, tố chất thân thể đã tiến hóa tới cực hạn củanhân loại, cũng không cần rèn luyện thêm. Buổi tối mỗi ngày tập thể hình, ra một thân mồ hôi, đã là thói quen nhiều năm của anh —— tiêu hao bớt thể năng tràn đầy, sẽ càng có lợi cho giấc ngủ.
Sau nửa giờ kịch liệt vận động, nam nhân đứng dậy thu thập thiết bị, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mới vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên thiết bị liên lạc trên cổ tay sáng lên, nam nhân cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên thiết bị liên lạc xuất hiện một dòng chữ đỏ bắt mắt: “Nhiệm vụ khẩn cấp! Chiến đội đặc nhiêm Liệp Ưng lập tức xuất phát, đi tới căn cứ chòm sao Norma B73 thực thi cứu viện. Độ nguy hiểm nhiệm vụ: Không rõ. Cấp ưu tiên nhiệm vụ: Màu đỏ.”
Lục Tắc Hiên tùy tay từ trên giá áo bên cạnh thiết bị tập thể hình lấy tới một bộ y phục chiến đấu màu đen, bằng tốc độ nhanh chóng mặc chỉnh tề, xoay người ra cửa.
Chỉ trong chốc lát, một đám lính gác lục tục đi vào sân bay tầng trên Bạch Tháp. Những lính gác này đều thuộc về “chiến đội đặc nhiệm Liệp Ưng”, tất cả đều vô cùng quen thuộc lẫn nhau, sau khi gặp mặt, mấy người trao đổi ánh mắt, thấp giọng nghị luận——
“Cái gì nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp, độ nguy hiểm còn là không biết?”
“Căn cứ số B73, mười năm trước tôi cùng sư phụ có đi qua một lần, một khu vực chim không thèm ỉa.”
“Bên kia không phải hoang tinh sao? Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, từ chỗ ngoặt xuất hiện một thân ảnh cao lớn, một đám lính gác vội vàng đứng nghiêm.
“Lục đội!”
Nhóm lính gác động tác đồng nhất mà cúi chào.
Ánh mắt Lục Tắc Hiên đảo qua đội ngũ, sau khi xác nhận tất cả mọi người đều đã đến đủ liền phất phất tay: “Xuất phát.”
Sân bay trung ương đỗ một con tinh hạm màu đen thật lớn, thân tàu được tạo hình như một con đại bàng đang sải cánh, đôi cánh kim loại có đường cong sắc nhọn tựa như một lưỡi dao sắc bén. Khi Lục Tắc Hiên nhấn nút trên chiếc nhẫn, tròng mắt màu vàng của tinh hạm chậm rãi sáng lên, in hình rõ ràng trên mặt đất.
Lục Tắc Hiên đi tuốt đàng trước, đi theo phía sau có mấy chục lính gác, một đám người chỉnh tề trật tự bước lên tinh hạm.
——Chiến đội đặc nhiệm Liệp Ưng, bộ đội tinh nhuệ gồm những lính gác có sức chiến đấu mạnh nhất Liên Bang.
Đội trưởng Lục Tắc Hiên là lính gác tiến hóa cấp S số hượng ít ỏi của Liên Bang , những lính gác còn lại tất cả cũng đều có năng lực tiến hóa cấp A.
Lục Tắc Hiên đứng ở trước đài chỉ huy, nhìn về phía một vị thanh niên nhã nhặn mang mắt kính đứng trong đội ngũ, nói: “Moore, báo cáo thông tin nhiệm vụ.”
Moore, dẫn đường đi theo chiến đội Liệp Ưng kiêm tin tức viên, tốt nghiệp ở học viện y dành cho dẫn đường của trường quân sự Liên Bang học viện, đang giữ chức vị thạc sĩ trên cương vị dẫn đường, lý luận cơ sở vững chắc, kinh nghiệm trị liệu thực chiến cũng vô cùng phong phú.
Không giống với lính gác tiến hóa thể năng đến mức tận cùng, phương hướng tiến hóa của dẫn đường là tinh thần lực cường đại. Trí nhớ Moore đặc biệt xuất sắc, chỉ cần là thông tin cậu ta từng đọc qua, cậu ta đều có thể đọc làu làu, gặp qua tuyệt đối không quên.
“Địa điểm mục tiêu của nhiệm vụ lần này là ở chòm sao Norma B73, phụ cận hẻm núi trên tinh cầu Kenya, trên tinh cầu này có hai khu vực ô nhiễm: khu ô nhiễm số 12 trải rộng một loại thực vật ngoại tinh, lấy máu thịt làm thức ăn, chúng nó có thể nhanh chóng sinh sôi nẩy nở và nuốt chứng cái vật thể có sinh mệnh quanh mình, cánh hoa phóng thích nọc độc có năng lực ăn mòn cực mạnh, nhược điểm là sợ lửa. Khu vực ô nhiễm số 14, tới tận bây giờ vẫn chưa có thông tin được báo cáo về.” Moore nhanh chóng báo cáo tất cả tin tức mình biết.
“Không có thông tin được đem về? Là do không có ai đi vào điều tra sao?” – Một lính gác trẻ tuổi có một đầu tóc vàng thấp giọng hỏi.
“Có người đi vào. Chỉ là không có người nào sống sót trở về.” -Moore nhìn về phía cậu ta, tận lực ôn hòa nói.
“……” -Một đám lính gác hai mặt nhìn nhau.
Gần như đồng thời, tất cả mọi người chợt nhớ tới thông tin vừa hiện lên trên máy liên lạc lúc nãy: Độ nguy hiểm của nhiệm vụ: không rõ.
Lục Tắc Hiên chỉ vào bản đồ hình chiếu Moore vừa phát ra, nói: “Nếu chúng ta được yêu cầu đi làm nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp, như vậy chỉ có một loại khả năng —— khu ô nhiễm khuếch tán, uy hϊếp tới căn cứ nhân loại. Chúng ta cần nhanh chóng nắm chặt thời gian mau chóng tới địa điểm mục tiêu nhiệm vụ.”
Nam nhân nói xong liền xoay người đi vào phòng chỉ huy, bố trí thiết bị dẫn đường.
Chiến đội Liệp Ưng đã từng nhiều lần chấp hành nhiệm vụ gian nan, các đội viên đều từng sống cuộc sống liếm máu trên mũi đao để sống, cũng đã quen đối mặt với những nguy hiểm chưa biết trước. Không ai biết, trước mỗi lần bọn họ xuất chính đều đã viết xong di chúc, lo liệu xong hậu sự.
Nhân loại ở thời đại tinh tế tuy rằng đã tiến hóa ra lính gác cùng dẫn đường rất mạnh mẽ, về mặt khoa học kỹ thuật cũng có năng lực đi xuyên không gian, thế nhưng nếu đem so sánh với vũ trụ cuồn cuộn, những thứ nhân loại biết còn quá mức nhỏ bé.
Tinh cầu Norma tinh hệ B73, là tài nguyên tinh bị Liên Bang chiếm lĩnh ở 20 năm trước, trên tinh cầu phân bố lượng lớn kim loại cùng khoáng vật cần cho việc chế tạo phi thuyền, sau khi nhân loại bắt đầu định cư tại chòm sao Norma, đã cùng sinh vật ngoài hành tinh trên hành tinh này tiến hành một trận đại chiến, cũng đã trả một cái giá rất đắt. khu ô nhiễm số 13 chính là ranh giới được xác định sau cuộc đại chiến kia, bởi vì loại thực vật ký quái lại vô cùng khát máu này không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn, cuối cùng nhân loại dùng hàng rào điện cách ly ra một mảnh căn cứ an toàn, phục vụ cho việc khai thác tài nguyên.
20 năm qua đi, những thực vật ngoại tinh (ngoài hành tinh) vẫn luôn không lan tràn, nhân loại cùng chúng nó cũng coi như chung sống hoà bình.
Nhưng thực vật này đều lấy máu thịt làm thực ăn, dựa theo quy luật cân bằng sinh thái, trên tinh cầu nhất định còn tồn tại những động vật khác. Cụ thể là động vật gì, không người biết đến.
“Phanh!” Một chùm pháo hoa hoa mỹ đột nhiên nở rộ trên không trung, mọi người trong phi thuyền đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng 0 giờ rạng sáng, quảng trường trung ương lớn nhất Liên Bang bắt đầu lễ mừng nghênh đón tân niên. Nghi thức châm ngòi pháo hoa lần này hấp dẫn rất nhiều dân chúng tới xem, những chùm pháo hoa rực rỡ màu sắc trang hoàng trên bầu trời rộng lớn, tạo nên một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế (thế gian rực rỡ, hưng thịnh).
Năm mới, kỷ niệm 500 năm Liên Bang thành lập, xác thật là một ngày đáng nhớ. Ở tại Thủ Đô Tinh, quý tộc cùng bọn quan viên xa hoa lãng phí, yên vui sinh hoạt. Mà nỗi sợ hãi cùng nguy hiểm ở tận cùng vũ trụ, cũng chỉ có lính gác cùng rất ít dẫn đường thuộc đội xuất chinh mới có thể trải nghiệm.
Các binh lính trong phi thuyền nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời trầm mặc.
Ai cũng không biết bọn họ có thể sống sót trở về sau nhiệm vụ này không, bọn họ còn có thể nhìn thấy cái tân niên tiếp theo không.
Một lát sau, bên tai vang lên âm thanh máy móc lạnh băng: “Đã thoát ly tầng khí quyển Phượng Hoàng Tinh, chuẩn bị gia tốc. Mục tiêu được hướng dẫn, tinh hệ Norma tinh cầu -B73, phi thuyền sẽ ở 10 phút sau tiến hành lần du hành không gian đầu tiên ……”
***
Lúc này, chòm sao Norma tinh cầu B73, bên cạnh căn cứ nhân loại. Phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi rơi rụng mảnh nhỏ thi thể máu chảy đầm đìa, chung quanh vang lên tiếng thét chói tai tê tâm phế liệt, những người sống sót giống như động vật nhỏ bị kinh sợ chạy trốn khắp nơi
“A a a —— cứu mạng ——”
“Đây là cái quái vật gì, Chúa ôi!”
“Ô ô ô, mẹ ơi, con đau quá, chân con gãy rồi ô ô ô!”
“Chạy mau! Mau đi khu tránh nạn ngầm!”
Dưới sự cọ rửa của mưa to, máu tươi trên đường phố hợp thành sông, đèn đường tối tăm chiếu ra cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian.
Đêm khuya, cư dân khu đột nhiên bị quái vật dị tinh (nhắc lại: ngoài hành tinh, để nguyên cho hay) tập kích, nhân loại bình thường không qua tiến hóa thậm chí không kịp thấy rõ bộ dáng chúng nó cũng đã tử thương hơn phân nửa, thể tích chúng nó có thể so với xe vận tải, tốc độ di chuyển kinh người, có thể nhẹ nhàng dẫm nát phòng ốc con người, ở trước mặt chúng nó, con người nhỏ bé như con kiến.
Tiếng cảnh báo chói tai vang vọng bầu trời đêm, những người còn sống điên cuồng chạy trốn.
Ở giữa đám người chạy trốn khắp nơi, có một thiếu niên có vẻ không hợp với chung quanh. So sánh với những nhân loại đầy mặt hoang sợ xung quanh, trên mặt cậu lại không có một tia gợn sóng, đôi mắt dị sắc một đen một đỏ ở trong đêm đen có vẻ có chút quỷ dị. Chỉ là mọi người đều vội vàng chạy trốn, không có ai chú ý tới cậu.
Thiếu niên nhanh chóng đi tới phía trước một cửa hàng bánh ngọt, mở cửa vào nhà, sau đó đi vào một góc trong nhà, xốc lên sàn nhà thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng mà nhảy vào tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm chất đầy các loại tạp vật, phần lớn là nguyen liêu để làm bánh kem, còn có một cái giường gỗ. giản dị
Thiếu niên ngồi ở bên cạnh giường gỗ, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hỗn độn tiếng bước chân từ cửa tiệm bánh kem chạy qua, cùng với tiếng thét chói tai cùng kêu khóc của nhân loại.
“A a a a, chúng nó đuổi tới đây!!”
“Mau, mau tìm địa phương trốn đi!”
Một lát sau, một trận thanh âm cự thú chạy từ xa tới gần, chấn đến màng tai ầm ầm vang lên.
Một con cự thú trong đó tựa hồ ngửi thấy được mùi gì đó, ở cửa tiệm bánh kem dừng lại bước chân. Nó một bên dùng cái mũi ngửi, một bên dùng hai chân mạnh mẽ dẫm đạp mặt đất, trần nhà tầng hầm ngầm đong đưa kịch liệt, rào rào rơi xuống một tầng tro bụi.
Thiếu niên ngừng thở, nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực của mình đi cảm giác thế giới bên ngoài.
Trong bóng đêm, mấy cái xúc tua có tư duy màu đỏ lặng yên không một tiếng động mà từ kẹt cửa tầng hầm ngầm dò ra ngoài, giống như dây đằng nhẹ nhàng quấn lên tứ chi cự thú, cũng lấy tốc độ tia chớp nháy mắt đánh úp về phía đại não nó!
Cự thú chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, tựa như bị điện giật, đột nhiên mất đi năng lực tự hỏi.
“Nơi này không có con mồi.”
“Qua bên kia tìm.”
Trong đầu cự thú vang lên thanh âm nhân loại bình tĩnh rõ ràng, biểu tình nó trong nháy mắt dại ra. Ngay sau đó, nó gật gật đầu như chợt tỉnh ngộ, nghe lời mà xoay người, hướng tới hướng ngược lại chạy đi như điên, một đường còn đâm ngã vài cái đồng loại.
Đồng loại bị đâm ngã vẻ mặt mộng bức mà nhìn nó.
Gia hỏa này như thế nào lại chạy ngược chiều như này? Là lạc đường sao?
Trong tầng hầm ngầm, một con tiểu bạch hồ (hồ li trắng) cùng một con Cửu Vĩ Hồ màu đỏ đang canh giữ ở bên người thiếu niên. Trong đầu thiếu niên vang lên tiếng đối thoại của chúng nó: “Tinh thú hình thể thật lớn, đầu óc không quá thông minh.”, “Trí lực cấp C, không khó đối phó.”
Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Đuổi đi là được rồi, không cần nhiều chuyện.”
Không tới một lát, lại có hai con tinh thú dừng lại ở phụ cận cửa hàng bánh kem.
Ầm vang ——
Cửa lớn của cánh kem cửa hàng bị chúng nó đập nát, sàn nhà cơ hồ bị chúng nó mạnh mẽ nghiền nát, toàn bộ ngồi nhà đều đang kịch liệt mà lay động.
Thiếu niên lại lần nữa vươn xúc tua tư duy, muốn xua đuổi chúng nó.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên “Phanh phanh phanh” tiếng súng thanh thúy, tiếng súng kia sạch sẽ lưu loát, vừa nghe chính là đội ngũ có huấn luyện.
“Đội 1 xây dựng mạng lưới phòng hủ, ngăn những con quái vật đó lại! Đội 2 mang theo chó sắ, mau chóng tìm kiếm người sống sót!”
“Vâng, đội trưởng!”
Thanh âm lính gác bình tĩnh hữu lực từ nơi xa truyền đến.
Thiếu niên lập tức thu hồi xúc tua tư duy để tránh bị người phát hiện.
Mà theo cậu thu hồi tinh thần lực, hai con cự thú xâm nhập cửa hàng bánh kem bắt đầu điên cuồng mà đấu đá lung tung, trong nháy mắt liền đem sàn nhà đập sụp.
Vô số mãnh gạch vỡ rớt xuống như mưa.
Bị gạch rơi xuống đầu bị thương thiếu niên: “……”