Từ biệt thự đến nhà họ Phó, khoảng một giờ lái xe, một giờ này, tôi đều mơ màng.
Đứa bé trong bụng Lục Hân Nhiên, ánh mắt Phó Thận Ngôn trước khi đi nhìn tôi, tất cả đều đè nặng cho tôi không thở nổi.
Ngực nghẹn đến khó chịu, xe vừa mới dừng ở cửa nhà họ Phó, trong bụng tôi liền cảm thấy buồn nôn , tôi lao xuống xe, nằm sấp bên bồn hoa nôn mửa nửa ngày, nhưng cái gì cũng không nôn ra.
"Yo, làm Phó gia thiếu phu nhân mấy ngày, người đều kiều quý, ngồi vài bước xe liền nghẹn thành như vậy." Trước cửa nhà cũ truyền đến thanh âm chua xót khắc nghiệt.
Không cần nhìn cũng biết là ai, Phó lão gia có hai đứa con trai, con trai lớn Phó Trường Hằng năm xưa chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi còn nhỏ, để lại đứa con trai duy nhất Phó Thận Ngôn, người còn lại chính là con trai thứ hai Phó Xương Hằng.
Lúc này người đứng ở ngoài nhà cũ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta chính là Từ Tuệ,vợ của chú hai Phó Xương Hằng , cũng chính là dì hai của tôi, hào môn ân oán nhiều, mấy năm nay tôi sớm đã quen.
Cố nén cảm giác khó chịu trong bụng , tôi nhìn về phía Từ Tuệ, lễ phép ôn hòa mở miệng nói : “Chào dì hai!”
Từ Huệ luôn luôn nhìn tôi không vừa mắt, có lẽ là do tôi xuất thân bần tiện, lại được ông Phó đánh giá cao , trong lòng cô ta ghen tị, cũng có lẽ là lão gia khi còn sống cực kỳ coi trọng Phó Thận Ngôn, đem toàn bộ Phó gia đều giao cho Phó Thận Ngôn, trong lòng cô ta không cam lòng, cho nên đem tức giận đều rắc lên người tôi.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy trong xe không còn ai khác, Từ Huệ trực tiếp hất sắc mặt nói, “Cái gì? Tang lễ Phó lão gia , đại thiếu gia không ra mặt sao? ”
Hôm nay có rất nhiều người ở đây , Phó Thận Ngôn không có ở đây quả thật trái với quy tắc , ta giật cười, câu lệ nói, "Thận Ngôn có việc gấp, nhất thời sẽ không kịp tới, có thể sẽ tới trễ một chút. ”
“Hô hô!” Từ Huệ cười lạnh, "Đây chính là người lão gia nhìn trúng, cũng chỉ có như thế. ”
Có rất nhiều vị khách đến từ gia đình giàu có, Từ Huệ tuy rằng nhìn tôi không vừa mắt, nhưng cũng không tôi quá khó xử .
Cùng nhau vào nhà cũ, linh vị của lão gia tử đặt ở giữa đại sảnh, thi thể đã hỏa hóa thành tro cốt, hộp tro cốt đặt ở phía sau lệnh bài, trong đại sảnh bày không ít hoa trắng tế lễ, trước linh đường bày hương đường cùng cống phẩm.
Nhiều người lần lượt đến, Phó lão gia là người nổi tiếng , người đến tế bái phần lớn đều là người thân phận không tầm thường, Phó Xương Hằng cùng Từ Huệ trong ngoài chào hỏi, ta ở bên linh đường chào hỏi.
"Thẩm tiểu thư." Dì Trương ở một bên cầm hộp đàn hương nói với tôi.
"Dì Trương, làm sao vậy?" Phó gia tuy rằng là đại gia tộc , nhưng bởi vì con nối dõi không nhiều lắm, cho nên nhân khẩu không phức tạp, Phó lão gia bình thường thích an tĩnh, cho nên bên cạnh ông cũng chỉ có dì Trương tẩu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông ấy.
Dì Trương đem hộp đàn hương trong tay đặt ở trong tay tôi, từ bi nói, "Đây là lão gia lúc còn sống để lại cho con , con hãy giữ kỹ”.
Dừng một chút dì lại nói, "Lão gia biết, ông ấy vừa đi, Phó tiên sinh sẽ ép con ly hôn, nếu con không muốn rời đi, liền đem cái hộp này cho tiên sinh, tiên sinh nếu nhìn, ít nhiều sẽ có điều cố kỵ, sẽ không dễ dàng ly hôn với con . ”
Tôi cúi đầu, nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay, cái hộp vuông vắn, được khóa bằng một chiếc khóa ẩn , nhìn về phía dì Trương , ta nghi hoặc nói, "Chìa khóa đâu? ”
"Chìa khóa lão gia đã đưa cho Phó tiên sinh rồi." Dì Trương mở miệng, nhìn ta nói, "Gần đây con tiều tụy rất nhiều, phải bảo trọng thân thể thật tốt, lão gia lúc còn sống vẫn hy vọng con cùng Phó tiên sinh sớm sinh một tiểu tử mập mạp, lưu lại cho Phó gia, hôm nay lão gia vừa đi, các ngươi cũng đừng đem hương khói Phó gia chặt đứt. ”
Nhắc tới đứa nhỏ, tôi không khỏi ngẩn người, nhìn dì Trương giật cười, không nói nữa.
Sau khi làm lễ cúng, ông nội sẽ được đưa đến nghĩa trang bằng xe tang để chôn cất, sau khi đưa tang , đến mộ địa đã là buổi chiều, nhưng Phó Thận Ngôn vẫn không xuất hiện.
Nghi thức hạ táng kết thúc , Phó Thận Ngôn cũng không thấy bóng dáng, Phó Xương Hằng kéo Từ Huệ nhìn ta nói, "Tiểu Thục , người chết không thể sống lại, cô trở về cùng Thận Ngôn nói chuyện nói một chút, đừng giận dỗi lão gia , đời này lão gia không nợ hắn. ”