Tuy Lâm Mạn bị tạm thời đình chỉ công tác ở nhà, nhưng cũng không có quá nhiều ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ, người một nhà vẫn sống giống như trước đây.
Mãi đến cuối năm năm 68, cha Từ Minh Hồng qua đời, Từ Minh Vĩ lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.
Từ Minh Hồng sắp xếp cho con trai cả Từ Dương đi lính trước, nhìn Từ Ninh mới 13 tuổi và Từ An 10 tuổi nhất thời khó có thể lựa chọn.
Trước đây ông ta có một sinh viên là người tỉnh Hắc, công việc hiện giờ là ông ta giúp đỡ tiến cử, chính là Triệu Kiến Quốc em trai của Triệu Kiến Thiết, ông ta lập tức liên lạc với Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc gọi điện thoại cho anh trai Triệu Kiến Thiết, bảo anh ta đi tìm hiểu một chút, đại đội nào thôn nào có vẻ thuần phác, tìm hiểu kỹ một chút.
Chỉ nói với anh ta là con của giáo viên muốn xuống nông thôn, muốn tìm một nơi đáng tin cậy, còn lại không nói.
Từ Ninh nghe ông ta nói xong, thở dài một hơi trong lòng, nói đại khái tình hình của cô và Từ An ở nơi này một lát.
Bao gồm xây nhà xong, hiện giờ cô và Từ An ở riêng, không ở cùng một chỗ với thanh niên trí thức.
Sau đó mở túi quần áo mang đến nói: “Cha mẹ, đây là áo bông con làm cho hai người. Con vốn muốn đợi cha mẹ liên lạc với con và Từ An, sẽ gửi quần áo qua cho mọi người, vừa vặn mọi người tới đây, thay trước đi ạ. Nơi này vào mùa đông rất lạnh, hiện giờ còn chưa có tuyết rơi, khi tối có lẽ sẽ giảm mấy chục độ.”
Sau khi nói xong cô cởϊ qυầи áo trên người Từ Mạc ra trước, thay áo bông quần bông cho cậu bé, rất vừa vặn, chỉ hơi rộng một chút.
Đợi Từ Ninh mặc quần áo cho Từ Mạc xong thì thấy cha mẹ cô vẫn ngồi đó không có động tác, đỏ mắt nhìn mình.
Cô nói: “Cha mẹ, hai người nhanh thay đi!”
Đợi khi cha mẹ bắt đầu thay quần áo, cô mặc trang phục như ăn xin cho Từ Mạc.
Quần áo hơi dài một chút, Từ Ninh xắn ống quần và tay áo hai vòng cho cậu bé.
Quay đầu thấy cha mẹ cũng thay quần áo bông xong, thì lấy hai bộ đồ ăn xin khâu từ quần áo cũ của cô và Từ An ra đưa cho bọn họ mặc vào.
Nói với hai người: “Cha mẹ, hai người mặc hai bộ đồ cũ này ở bên ngoài, khi làm việc bẩn cũng tiện giặt.”
Hai người đều hiểu rõ, thân phận của bọn họ mặc càng rách càng tốt, hai người đều mặc quần áo rách vào.
Từ Ninh lại cầm hai đôi giày bông nói:
“Cha mẹ, đây là giày bông và tất lần trước con đến hợp tác xã mua bán mua cho hai người. Là vật phẩm có chút khiếm khuyết, không cần phiếu, cũng là chuẩn bị cùng quần áo bông gửi qua cho cha mẹ, hai người nhanh đi vào. Nhưng mà không có giày cho Tiểu Mạc đi, không mua được cho đứa bé, trong này có vải và bông, mẹ, mẹ làm hai đôi cho Tiểu Mạc.”
Lâm Mạn rưng rưng cười nói: “Được, mẹ làm, sau này mẹ làm cho mấy đứa.”
Từ Ninh cười nói: “Được rồi, mẹ cứ làm cho cha mẹ và Tiểu Mạc trước, con và Tiểu An đã lấy bông vải nhờ thím trong thôn làm cho hai đôi, đủ đi.”
Lâm Mạn dịu dàng nói: “Được, nghe con gái của mẹ.”
Từ Ninh nhìn Lâm Mạn gấp gọn quần áo thay ra, lại hỏi: “Mẹ, quần áo là của đám ông Thất đúng không ạ?”
Từ An ở bên cạnh chỉ bộ đồ cha Từ mặc, nói: “Đây là của ông Thất, em thấy ông Thất thường xuyên mặc.”
Lại chỉ quần áo Tiểu Mạc mới mặc, nói: “Đây là đồ của chú ân nhân.”
Cha Từ hỏi: “Tiểu An, sao con lại gọi là chú ân nhân?”
Từ Ninh và Từ An kể chuyện bọn họ lên núi gặp lợn rừng cho cha Từ và mẹ Từ.
Cha Từ mẹ Từ lập tức kéo hai người hỏi: “Có sao không? Có bị thương không?”
Từ Ninh nói với bọn họ: “Cha mẹ, hai bọn con không sao, lúc ấy vừa vặn chú kia từ trên núi xuống, đánh chết con lợn rừng kia.”
Cô lại kể tỉ mỉ hơn, bao gồm ông ta không lấy lợn rừng, để hai chị em kéo đi.
Từ Ninh lại nói thêm:
“Cha mẹ, chú và dì kia đều là người tốt, chú ấy từng cứu bọn con, còn bảo bọn con ở bên ngoài đừng nói chuyện với bọn họ, sợ ảnh hưởng không tốt tới bọn con.”
Từ An ở bên cạnh nói tiếp: “Ông Thất cũng là người tốt.”
Cha Từ nói:
“Cha và bác Lục con là bạn đại học, ông ấy hơn cha mấy khóa, khi cha vào đại học ông ấy đã tốt nghiệp. Giáo viên trong trường đánh giá ông ấy rất cao, cha cũng không nghĩ tới ông ấy lại ở nơi này.”