Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 20: Cháu Định Xây Mấy Phòng

Từ Ninh nghe xong gật đầu, dựa theo cốt truyện trước tết còn có hai nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn tới thôn Du Thụ, mấy năm sau đều có lượng lớn thanh niên trí thức xuống nông thôn, thôn Du Thụ hẳn là không ít.

Đi đến chỗ gần núi Đại Thanh, trưởng thôn ước lượng hai phần rồi làm ký hiệu, hai phần này tính là của hai chị em bọn họ.

Trưởng thôn nhìn phía trên có một ít đậu que, cây non cũng sắp khô, nên nói với Từ Ninh:

“Phía trên cũng không có nhiều thứ ăn được, nhổ hết dọn dẹp một chút, nhanh trồng cải trắng.”

Từ Ninh vội vàng gật đầu đồng ý.

Phân chia xong ba thanh niên trí thức nam trở về ăn cơm, Trần Hồng Quân nhìn khu đất trống kia một lát, hỏi Từ Ninh:

“Thanh niên trí thức Từ, cháu định xây mấy phòng?”

Từ Ninh nói:

“Chú Hồng Quân, cháu muốn hai gian, em trai cháu cũng đã lớn, muốn xây một phòng cho thằng bé, chú xem ở đây có thể xây hai phòng không?”

Trần Hồng Quân nhìn một lát khắp nơi, lại ước lượng kích cỡ nói:

“Hai gian không thành vấn đề, còn có thể dựng lều đặt củi lửa cho cháu bên phải, chỗ góc tường bên trái đất phần trăm có thể làm nhà vệ sinh.”

Từ Ninh nghe đến đây cảm thấy Trần Hồng Quân rất chuyên nghiệp, vị trí lợi dụng thỏa đáng, có chỗ đặt củi lửa, còn có cả nhà vệ sinh.

Cô gật đầu nói: “Chú Hồng Quân, cảm ơn chú, chuyện gì cũng nghĩ tới giúp cháu, vậy làm phiền chú xây giúp cháu.”

Sau đó cô lại nói với trưởng thôn: “Chú, chú xem cháu có thể xây cửa nhỏ ở chỗ này hay không? Như vậy cháu đi gánh nước tiện hơn một chút.”

Đi từ nơi này gần hơn đi từ chỗ khu thanh niên trí thức nhiều, đến lúc đó cha mẹ của nguyên chủ đến chuồng bò, đi lại cũng tiện hơn, còn không bị người ta phát hiện.

Trưởng thôn không có ý kiến gì, lập tức gật đầu đồng ý.

Trần Hồng Quân hỏi Từ Ninh tính toán khi nào bắt đầu làm?

Từ Ninh nói: “Chú Hồng Quân, cháu muốn xây xong sớm một chút dọn ra, chú xem mấy ngày này có được không?”

Trần Hồng Quân nói:

“Có thể, lát nữa chú về gọi người, ngày mai có thể bắt đầu cho cháu, gạch gỗ là tự cháu mua, hay là chú và mọi người cùng kéo qua?”

Khi tới đã nghe trưởng thôn nói, thanh niên trí thức Từ này muốn dọn ra ngoài trước khi thu hoạch vụ thu.

Từ Ninh nói: “Chú Hồng Quân, gạch gỗ chú và mọi người cùng kéo tới đây đi ạ! Đến lúc đó bao nhiêu tiền chú tính luôn cho cháu?”

Lại ngượng ngùng nói:

“Chú Hồng Quân, cháu không có chỗ nấu cơm cho các chú, chú xem một ngày tám hào có được không?”

Trần Hồng Quân nghe xong cười nói:

“Đều là người cùng một thôn, về nhà ăn cũng tiện. Tám hào không ít, cháu yên tâm đi, chú chắc chắn sẽ nhanh chóng xây xong nhà mới cho cháu.”

Chuyện nhà ở định ra, Từ Ninh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Khi tiễn trưởng thôn và Trần Hồng Quân ra khỏi khu thanh niên trí thức, mấy thanh niên trí thức đều chuẩn bị đi làm việc.

Mới xoay người thì thấy Lâm Thu Hoa hung dữ nhìn cô, Lý Phượng Kiều đứng bên cạnh cô ta, cũng nhìn chằm chằm cô như kẻ thù.

Từ Ninh hỏi bọn họ: “Sao thế, muốn đánh nhau à? Đi thôi, đi tìm chỗ rộng rãi một chút, nếu không tôi không thi triển được.”

Từ An lập tức cầm gậy đứng bên cạnh Từ Ninh, sắc mặt Lâm Thu Hoa và Lý Phượng Kiều đều không tốt lắm, hừ một tiếng đi làm.

Từ Ninh nói: “Con khốn, dám gây sự sẽ liên tục đánh chân cô.”

Từ An ở bên cạnh phụ họa: “Liên tục đánh chân cô.”

Ba thanh niên trí thức nam cũng nghẹn cười đi làm việc, Từ An cũng cõng sọt của mình chuẩn bị đi cắt cỏ cho heo.

Từ Ninh bảo cậu bé đợi một lát, dùng giấy dầu gói hai cái bánh trứng gà để vào sọt cho cậu bé, trong túi thì nhét bốn cái kẹo sữa thỏ trứng, lại rót đầy nước sôi vào ấm nước bảo cậu bé cầm đi, khi khát thì uống.

Cơm sáng ăn sớm, đến lúc ăn cơm trưa còn phải mấy tiếng nữa, đứa bé dễ đói.

Đầu Từ Ninh còn chưa khỏi hẳn, không cần đi làm, nghĩ tới đất phần trăm phía sau, cô đi nhổ đậu que trước, lại đào đất chuẩn bị trồng cải trắng.

Phải chuẩn bị ít rau, sau khi thu hoạch vụ thu cha mẹ của nguyên chủ còn có em trai út đều tới đây, cô phải chuẩn bị đồ ăn cho năm người qua mùa đông.