Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 42: Tưởng Thi Ngữ

“Không cần, bản tướng quân tự mình đi đón cháu gái ruột của bản tướng.” Tưởng Ngạo Thạch vui sướиɠ nói.

“Nhưng mà cơ thể ngài…”

“Cơ thể lão tử rất tốt.” Tưởng Ngạo Thạch trợn mắt tức giận nhìn, giống như ai dám lại nói chuyện cơ thể hắn ta, hắn ta sẽ tức giận với người đó.

Người chuyên trồng hoa không dám lại khuyên nữa, bởi vì hắn ta biết từ lúc biết Tưởng Thi Ngữ không phải cháu gái ruột của mình, lão tướng quân chưa từng ngủ ngon.

Chuyện này vốn ký gửi cho Tiêu Mộc Trạch là yên tâm, nhưng Tưởng Ngạo Thạch chuẩn bị đầy đủ cả, bảo người nhìn chằm chằm Tưởng Thi Ngữ.

Đáng tiếc phái nhiều người đi ra ngoài như thế, đều có đi mà không có về.

Hiện giờ bọn họ biết Tưởng Thi Ngữ tuyệt đối biết tung tích của cháu gái Tưởng Ngạo Thạch, đáng tiếc Tưởng Thi Ngữ quá cảnh giác.

Bọn họ không dám rút dây động rừng, bởi vì còn chưa tra ra thân phận của Tưởng Thi Ngữ, cũng sợ Tưởng Thi Ngữ chó cùng rứt giậu, trực tiếp phái cao thủ đi gϊếŧ Khưu Tiểu Ngư.

Vì thế ngày hôm sau, Tưởng Ngạo Thạch hiếm khi đi thăm Tưởng Thi Ngữ.

“Tổ phụ tới đây tìm Thi Ngữ là có việc gì vậy ạ?” Tưởng Thi Ngữ hành lễ nghi của tiểu thư khuê các xong, dịu dàng hỏi.

“Ừm, tổ phụ chuẩn bị đến đại doanh Tây Sơn ở một thời gian, tới đây nói với cháu một tiếng, tránh cho cháu lo lắng.” Tưởng Ngạo Thạch là một võ tướng, căn bản không am hiểu diễn kịch.

Nếu không phải là nữ hài mình nhìn lớn lên từ nhỏ tới lớn, có khả năng Tưởng Ngạo Thạch sẽ một chưởng đánh chết khi phát hiện ra chân tướng.

Hiện giờ còn diễn kịch với Tưởng Thi Ngữ như vậy, chỉ vì tình cảm cháu gái mà mình nuôi lớn, chỉ đáng tiếc Tưởng Thi Ngữ không biết quý trọng.

“Cháu gái đã biết, tổ phụ phải giữ gìn sức khỏe, không thể giống như binh sĩ trong quân doanh đến thao trường luyện tập, cơ thể người sẽ không chịu nổi.” Tưởng Thi Ngữ dịu dàng quan tâm nói.

“Khụ… Tổ phụ biết rồi!” Tưởng Ngạo Thạch không được tự nhiên trả lời.

Rất nhanh tìm cớ rời đi, lại ở đây tiếp Tưởng Ngạo Thạch sợ không nhịn được hỏi ra chuyện Khưu Tiểu Ngư.

Tưởng Ngạo Thạch bước nhanh rời khỏi Hoa Lê Viện của Tưởng Thi Ngữ, Tưởng Thi Ngữ như suy tư gì đó nhìn bóng dáng Tưởng Ngạo Thạch.

Nàng ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ tới trong khoảng thời gian này dường như Tưởng Ngạo Thạch ít tới thăm nàng ta, cho dù muốn đến đại doanh Tây Sơn ở, cũng căn bản không cần đặc biệt tới nói với nàng ta một tiếng.

“Người đâu.” Tưởng Thi Ngữ nói với bên ngoài.

“Tiểu thư…”

Vẻ mặt nha hoàn kính sợ đợi Tưởng Thi Ngữ dặn dò.

“Ngươi lại đây.” Tưởng Thi Ngữ vẫy tay với nha hoàn.

Trong lòng nha hoàn sợ hãi tới gần Tưởng Thi Ngữ, Tưởng Thi Ngữ nói nhỏ mấy câu bên tai nàng ta.

Nha hoàn gật đầu đáp, vội vàng lui xuống.

Đợi mọi người lùi ra xong, Tưởng Thi Ngữ mới nhẹ giọng mở miệng.

“Xem ra lão già này đã nhận ra được gì đó, chẳng lẽ là hoài nghi thân phận của ta? Không được, Khưu Tiểu Ngư cần phải chết, không thể để nàng ta sống sót nữa.” Tưởng Thi Ngữ nói.

Thực ra lúc trước nàng ta phái nhiều người đi như vậy, mục đích là muốn bắt sống Khưu Tiểu Ngư, đề phòng thân phận mình bị lộ còn có điều kiện giữ được tính mạng.

Nhưng sau này nghĩ tới có khả năng vì Khưu Tiểu Ngư mà mất đi mọi thứ nàng ta có được hiện giờ, mất đi thân phận địa vị Tưởng Thi Ngữ đều có thể tiếp nhận, không tiếp nhận được duy nhất là Tiêu Mộc Trạch.

Nếu chưa từng gặp được, nếu không biết cháu gái của Tưởng Ngạo Thạch có hôn ước với hắn, Tưởng Thi Ngữ sẽ không động lòng với hắn.

Tưởng Thi Ngữ biết thân phận của mình, Tưởng Thi Ngữ càng hi vọng mình thật sự là cháu gái của Tưởng Ngạo Thạch, là nữ hài có hôn ước với Tiêu Mộc Trạch.

Cho nên Tưởng Thi Ngữ từ bắt sống đổi thành ám sát, còn nhất định phải thành công.

Nhưng nàng ta không biết, nếu không phải Khưu Tiểu Ngư xuyên qua tới đây mà nói, thực ra nàng ta đã thực hiện được.