Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 39: Ôn Dịch

[Ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ!]

Câu trả lời này của hệ thống khiến Khưu Tiểu Ngư im lặng, tuy nàng nghi ngờ hệ thống, nhưng cũng biết hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ phán định nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.

Lần này tuyên bố khen thưởng của nhiệm vụ ngoại trừ 50 cân khoai lang đỏ ra, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy đây mới là quan trọng nhất.

Có phương thuốc chữa trị ôn dịch, còn có 100 hộp thuốc trị cảm, không biết thuốc trị cảm mà hệ thống khen thưởng có tác dụng thế nào, nhưng dựa theo kinh nghiệm Khưu Tiểu Ngư ăn khoai lang đỏ, không phải thuốc trị cảm bình thường có thể so sánh.

Ôn dịch sao?

Trong lòng Khưu Tiểu Ngư thấp thỏm, không phải chứ?

Đột nhiên nhìn về phía đám thôn dân đang khí thế ngất trời gϊếŧ sói, còn có mấy thôn dân mới được nàng chữa khỏi ngoại thương.

“Hệ thống, bọn họ nhiễm ôn dịch phải không?”

[Mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!]

Khưu Tiểu Ngư hiểu rõ, quả nhiên là những người này nhiễm ôn dịch.

Mà nguồn gốc của ôn dịch, chỉ sợ ở trên người con sói này.

Chẳng qua là núi sâu rừng già, sao có một con sói nhiễm ôn dịch?

“Thôn trưởng…” Khưu Tiểu Ngư gọi Khưu Kỳ Sơn cách đó không xa một tiếng.

Khưu Kỳ Sơn nghe thấy Khưu Tiểu Ngư gọi, vội vàng đi tới: “Tiểu Ngư, là có chuyện gì cần tìm bá bá giúp đỡ sao?”

Khưu Tiểu Ngư nghe xưng hô của thôn trưởng Khưu Kỳ Sơn, khóe miệng hơi run rẩy.

Nhưng mà vẫn không quên nói chuyện chính.

“Con sói kia không thể ăn.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Khưu Kỳ Sơn vừa nghe sói không thể ăn, lập tức sốt ruột: “Chuyện này là vì sao?”

“Ôn dịch.” Khưu Tiểu Ngư nói ra hai chữ khiến toàn thân Khưu Kỳ Sơn run lên, trợn to mắt.

Khưu Tiểu Ngư có thể nhìn ra được sợ hãi trong mắt Khưu Kỳ Sơn, ở cổ đại, ôn dịch là nhắc tới sẽ thay đổi sắc mặt.

“Ngươi đừng nói linh tinh.” Cả người Khưu Kỳ Sơn lúng túng, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khưu Tiểu Ngư, thực ra trong lòng tin lời nàng nói, nhưng mà mình không có biện pháp tiếp nhận sự thật.

“Tiểu Ngư, ngươi đừng dọa bá bá…” Khưu Kỳ Sơn hi vọng lúc này Khưu Tiểu Ngư đang nói giỡn.

“Đây là sự thật, con sói này là nguồn gốc của ôn dịch, mấy người bị thương lúc trước có lẽ đều nhiễm ôn dịch.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Cả người Khưu Kỳ Sơn thất hồn lạc phách ngã ngồi trên đất.

Sở dĩ Khưu Kỳ Sơn sợ hãi như vậy, là vì khi hắn ta còn nhỏ đã từng trải qua.

Trận ôn dịch kia đã mang đi tất cả người nhà của hắn ta, khiến hắn ta phải rời xa quê hương.

Lần này sở dĩ dẫn theo tất cả thôn dân cùng chạy nạn đến thành Vân Yên, thực ra là vì đi ngang qua quê nhà hắn ta thành Thượng Đức, Khưu Kỳ Sơn muốn trở về nhìn xem khi mình vẫn còn sống.

Nhưng không nghĩ rằng sắp đi qua hai ngọn núi này đến thành Thượng Đức, lại nghe được tin dữ như vậy.

“Thôn trưởng, ngươi làm sao vậy?” Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ hỏi.

Mà vừa rồi sở dĩ Khưu Tiểu Ngư có vẻ mặt nghiêm túc nói tới ôn dịch, không phải vì nàng không chữa trị hết ôn dịch, mà vì thứ như ôn dịch nàng căn bản không nhìn ra, đặc biệt là vừa mới nhiễm còn chưa phát tác, cũng không có triệu chứng gì.

Cho nên Khưu Tiểu Ngư lo lắng hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, coi tất cả người bệnh mắc ôn dịch làm một nhiệm vụ, nàng không tìm ra mọi người, vậy phải đến tháng nào năm nào nàng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu có lượng lớn người bệnh ôn dịch, khen thưởng nhất định rất nhiều, Khưu Tiểu Ngư chỉ lo lắng không thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đạt được khen thưởng.

Cho nên lúc này vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư mới nghiêm túc, không nghĩ tới thôn trưởng suýt nữa bị hù chết.

“Như vậy làm, Tiểu Ngư, làm sao bây giờ…” Thôn trưởng lẩm bẩm nói một câu, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư tiến lại gần không biết nghĩ tới gì, đôi mắt sáng lên nắm lấy bả vai Khưu Tiểu Ngư.

Khưu Tiểu Ngư bị dọa sợ, đẩy thôn trưởng ra.

“Thôn trưởng, ngươi làm gì thế, có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân chứ.” Khưu Tiểu Ngư không phải là đối với người nào cũng mềm lòng.

“Tiểu Ngư, không phải là ngươi… Khụ khụ, có phụ mẫu ngươi phù hộ sao, có thể cầu xin bọn họ giúp hay không, giúp chúng ta chữa khỏi ôn dịch này?” Nếu như bị người khác biết hiện giờ thôn trưởng như vậy, e rằng không muốn hắn ta làm thôn trưởng nữa.

Ký gửi bệnh truyền nhiễm như ôn dịch lên trên người người chết.