Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 25: Không Nghĩ Sẽ Rời Đi Như Vậy

“Hửm? Hồi báo? Chuyện khi nào thế?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch ngây ngốc.

“Không, ta nói linh tinh thôi. Ngươi tìm ta có việc gì sao?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.

Tiêu Mộc Trạch sửng sốt, hắn tới tìm Khưu Tiểu Ngư làm gì, thực ra cũng không có làm gì, chỉ muốn điều tra thân phận của Khưu Tiểu Ngư mà thôi.

Nhưng mà đúng như lời Khưu Tiểu Ngư nói, hắn chính là một tên phiền phức, hắn ở chỗ này e rằng sẽ liên lụy đến nàng.

Có khả năng Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý, dù sao nàng rất mạnh.

Nhưng mà ở cùng Khưu Tiểu Ngư còn có một hai trăm thôn dân, Tiêu Mộc Trạch không muốn liên lụy tới đám người vô tội.

“Chẳng qua là đặc biệt tới cảm tạ Khưu cô nương cứu mạng mà thôi.” Tiêu Mộc Trạch ôm quyền nói.

“Bây giờ cảm ơn xong rồi, có thể đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Tiêu Mộc Trạch: …

Hắn dễ khiến người ta ghét như vậy sao?

“Ngươi không có hứng thú với thân phận của ta sao?” Tiêu Mộc Trạch không cam lòng hỏi.

“Vì sao phải cảm thấy có hứng thú với thân phận của ngươi?” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy khó hiểu.

“Nếu tại hạ không đoán sai mà nói, cô nương định dẫn theo hương thân của mình đến thành Vân Yên đúng không?”

Khưu Tiểu Ngư gật đầu.

“Lúc này đến thành Vân Yên, cho dù các ngươi tới cửa thành không có công văn của triều đình, các ngươi cũng không có biện pháp vào thành, càng không thể đăng ký hộ khẩu.” Tiêu Mộc Trạch nói.

“Nghe ngươi nói, ngươi định giúp đỡ sao?” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày hỏi.

Thực ra Khưu Tiểu Ngư không rõ mấy chuyện này lắm, nhưng sao lúc này có thể biểu hiện ra ngoài, như vậy không phải có vẻ mình không có kiến thức ư.

“Chuyện này là chuyện nhỏ đối với tại hạ, nếu cô nương có yêu cầu, ta có thể giúp các ngươi sắp xếp.” Tiêu Mộc Trạch nói.

Thực ra Khưu Tiểu Ngư cũng không muốn quản chuyện của đám thôn dân kia, tuy khi ở mạt thế cũng không tính là cô độc một mình, nhưng nếu không có được tán thành của Khưu Tiểu Ngư, hay là không có thứ liên quan tới ích lợi, cho dù những người đó chết trước mặt Khưu Tiểu Ngư, có khả năng nàng cũng không ra tay.

Không phải là Khưu Tiểu Ngư lạnh nhạt, mà đây là thái độ bình thường của con người ở mạt thế.

Nhưng nghe theo đạo lý có tiện nghi mà không chiếm là khốn nạn, Khưu Tiểu Ngư không có lý do không nhận lấy.

“Được thôi! Vậy ngươi định giúp bọn ta thế nào?” Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý hỏi.

Tiêu Mộc Trạch lấy một lệnh bài đặc biệt ra, đưa cho Khưu Tiểu Ngư nói:

“Các ngươi tới thành Vân Yên xong giao thứ này cho một tướng sĩ thủ thành của thành Vân Yên, bọn họ sẽ dẫn các ngươi đi tìm ta.”

Khưu Tiểu Ngư tiện tay nhận lấy, lật trái lật phải nhìn một lần, không thấy có điểm nào đặc biệt, đương nhiên chữ phía trên cũng không biết.

Nguyên chủ không biết chữ, Khưu Tiểu Ngư cũng không biết chữ phồn thể.

Nhưng mà lúc này nàng có thể để người ta biết nàng không biết chữ ư, chuyện này không cần thiết.

“Vậy được rồi.” Khưu Tiểu Ngư gật đầu cất lệnh bài gỗ đi.

Tiêu Mộc Trạch nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư không khách sáo nhận lấy lệnh bài gỗ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười sung sướиɠ.

Nếu để đám thuộc hạ của hắn nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng gặp quỷ, chiến thần đứng đầu giống như sát thần, có khi nào cười ngu đần như vậy.

Đúng vậy, cười có chút ngu đần, bởi vì đưa ra lệnh bài gỗ đặc biệt đại diện cho thân phận của mình, không phải kẻ ngốc thì là gì.

“Ngươi còn chuyện gì khác không?” Khưu Tiểu Ngư phát hiện cất lệnh bài gỗ xong Tiêu Mộc Trạch còn chưa rời đi.

Tiêu Mộc Trạch: … Lại bị ghét bỏ.

“Lúc trước ta thấy ngươi ở trong rừng ăn gì đó, không biết cô nương nấu gì thế?” Tiêu Mộc Trạch không muốn rời đi như vậy, vì thế tìm đề tài.

Không nói chuyện này tâm trạng của Khưu Tiểu Ngư còn tốt một chút, nói tới chuyện này Khưu Tiểu Ngư trừng mắt với Tiêu Mộc Trạch một cái.

Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch vô tội, không biết mình nói sai chỗ nào, vì sao Khưu Tiểu Ngư không thích hắn như vậy?

Tiêu Mộc Trạch bày tỏ trong lòng có ấm ức.

Đột nhiên Khưu Tiểu Ngư dạo quanh Tiêu Mộc Trạch một vòng, Tiêu Mộc Trạch có loại dự cảm xấu.