Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 16: Một Bao Tải Đèn Pin, Hiếm Lạ Sao

Khưu Tiểu Thạch vỗ ngực mình một cái với vẻ thần bí, nói:

“Ta giấu đi rồi, tuyệt đối sẽ không để người khác biết được. Nhưng mà Tiểu Ngư tỷ, ta có thể để ca ca biết không?”

Khưu Tiểu Ngư nhướng mày: “Vì sao?”

“Ca ca thích đọc sách, nhưng mà buổi tối không có nến không đọc được.” Khưu Tiểu Thạch hơi mất mát nói.

Lúc này Khưu Tiểu Ngư mới nhớ tới còn có Khưu Văn Vũ, còn là người đọc sách, rõ ràng chỉ mới 15 tuổi nhưng mà ở trong ấn tượng của Khưu Tiểu Ngư, mỗi lần gặp hắn ta luôn như ông cụ non.

“Vậy ta cho ngươi một đèn bàn năng lượng mặt trời, cầm đi cho ca ca ngươi.” Trong không gian của Khưu Tiểu Ngư có rất nhiều thứ này, cho nên căn bản không thèm để ý.

Còn lấy ra thứ có phù hợp với thế giới này hay không, Khưu Tiểu Ngư căn bản không thèm để ý, dù sao không phải đồ ăn.

“Đèn bàn là gì thế?” Khưu Tiểu Thạch tò mò hỏi.

“Nhìn đi, cái này!”

Đèn bàn không to lắm, nhưng mà kèm theo một tấm pin năng lượng mặt trời, mỗi ngày cần để dưới ánh mặt trời nạp pin 5 tiếng mới có thể sử dụng mười mấy tiếng, không phải rất tiện lắm, cho nên Khưu Tiểu Ngư không đau lòng chút nào.

“Oa… Tiểu Ngư tỷ, tỷ lấy thứ này từ đâu ra vậy?” Khưu Tiểu Thạch kinh hãi kêu lên một tiếng.

Sau đó mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ, Khưu Tiểu Thạch ngượng ngùng gãi đầu.

Trong tay còn cầm đèn bàn Khưu Tiểu Ngư lấy ra, đèn bàn này không nhỏ như đèn pin, nên không có cách nào nhét vào trong lòng.

“Đây là cái gì?” Thôn trưởng nhìn đèn bàn hình thù kỳ lạ hỏi.

“Đây… Đây là…” Khưu Tiểu Thạch có chút bất an nhìn về phía Khưu Tiểu Ngư, hắn ta không biết nên trả lời thế nào.

Đồng thời trong lòng có chút ảo não, sớm biết thế không nói chuyện với Tiểu Ngư tỷ vào lúc này, làm hại Tiểu Ngư tỷ lấy đèn bàn ra, bị người ta thấy được.

“Cái này gọi là đèn bàn, có thể hấp thu ánh nắng, buổi tối dùng để chiếu sáng.” Khưu Tiểu Ngư thuận tay ấn công tắc bật đèn lên.

Lúc này trời đã sáng, nhưng mà trong rừng vẫn có chút tối tăm, Khưu Tiểu Ngư bật đèn bàn xong lập tức chiếu sáng xung quanh.

Tất cả thôn dân đều tò mò vây quanh, kinh ngạc cảm thán.

“Thứ này đúng là thần kỳ.”

“Tên là gì?” Thôn trưởng tò mò hỏi, tay thật cẩn thận vươn ra, có chút không dám chạm vào.

“Cái này gọi là đèn bàn.” Khưu Tiểu Thạch cướp trả lời: “Là Tiểu Ngư tỷ ta tặng cho ca ta dùng để buổi tối đọc sách.”

Khưu Tiểu Ngư nhướng mày, tên nhóc này đúng là rất thông minh.

“Đèn bàn này từ đâu ra vậy?”

“Thật sáng.”

“Thật thần kỳ.”

“Ngươi là quái vật gì, có phải ngươi gϊếŧ chết Khưu Tiểu Ngư hay không?” Lúc này Khưu Đông phát tác, lần này cho dù thế nào cũng phải giải quyết Khưu Tiểu Ngư.

Dù sao tiền đã lấy, nếu chuyện này không làm tốt mà nói, những người đó sẽ không bỏ qua cho cả nhà hắn ta.

“Không phải chỉ là một cái đèn rách thôi à, còn cần mượn đề tài như vậy ư? Ta còn có rất nhiều.” Khưu Tiểu Ngư nhếch miệng cười trào phúng.

“Cái gì, bảo vật như vậy mà ngươi vẫn còn?” Thôn trưởng kinh ngạc.

“Thứ này rất trân quý sao? Các ngươi ở đây đợi.” Tuy Khưu Tiểu Ngư không sợ bị người ta theo dõi, nhưng cũng sợ phiền phức, cho nên không gian có thể không bị lộ đừng nên để lộ thì hơn.

Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong nhảy lên biến mất trước mặt bọn họ, chưa tới 2 phút lại trở về, lúc này trong tay còn xách theo một bao tải.

“Này, trong này có đủ.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Một bao tải đèn năng lượng mặt trời, đủ loại đủ kiểu dáng.

Bởi vì một bao tải đèn năng lượng mặt trời này, Khưu Tiểu Thạch cũng có thể thoải mái hào phóng lấy đèn pin của mình ra chơi.

Nhưng mà lúc này nên lên đường vẫn lên đường.

Thôn trưởng hỏi Khưu Tiểu Ngư xong, bao tải đèn chia cho mỗi nhà một cái, dư lại đều trả cho Khưu Tiểu Ngư.

Đương nhiên cũng có người nảy lòng tham muốn thêm một cái, nhưng thôn trưởng không đồng ý.

Lúc này người nào còn nghe mấy lời châm ngòi ly gián của Khưu Đông, cả đám ở trong rừng bật đèn chơi.

Khưu Văn Vũ nhận được đèn bàn, sau khi nghiên cứu một lát không màng Hoàng Quế Phân ngăn cản, đi tới tìm Khưu Tiểu Ngư.