Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 10: Lang Vương Cầu Cứu

Bên này cuối cùng Khưu Tiểu Ngư đuổi theo.

Đuổi theo suốt một đoạn, cuối cùng Khưu Tiểu Ngư cũng phát hiện hình như đám sói này không thích hợp, rất có kỷ luật, hơn nữa tốc độ rất nhanh, nhìn dáng vẻ như là được người ta thuần dưỡng.

Vậy mà trong rừng này có sói được thuần dưỡng, nghe nói chỉ có người Tác-ta thích thuần dưỡng sói, bởi vì bọn họ thờ phụng lang thần, cảm thấy sói là linh vật của bọn họ, bọn họ ăn người không ăn sói.

Nhưng cho dù có phải được thuần dưỡng hay không, chỉ cần là đồ ăn bị Khưu Tiểu Ngư nàng theo dõi, đó chính là của nàng.



Khưu Tiểu Ngư rút dao ra, nghĩ một lát lại cất đi, bởi vì nghe nói da sói hoàn chỉnh càng đáng giá.

Hiện giờ không dùng được, đợi tới thành Vân Yên có thể cầm đi bán đổi chút tiền mua lương thực.

Hai tay của Khưu Tiểu Ngư nắm chặt, quyết định dùng nắm đấm giải quyết đám sói này.

“Ngao ô…”

“Ngao ô…” Từng tiếng kêu thảm thiết của sói truyền tới.

Bóng dáng Khưu Tiểu Ngư không ngừng di chuyển trong bầy sói.

Một con, hai con, ba con…

Tám con, mười hai con, cuối cùng chỉ dư lại con Lang Vương.

Trên trán Lang Vương có một nhúm lông trắng, hình thể to lớn, to không chỉ gấp đôi sói bình thường.

Tuy không có biện pháp so được với sói biến dị trong mạt thế, nhưng hình thể này cũng rất hiếm có.

“Đến đây đi, làm bạn với người nhà của ngươi.” Khưu Tiểu Ngư nói với Lang Vương.

Vẻ mặt Lang Vương kia như hung thần ác sát nhìn chằm chằm Khưu Tiểu Ngư, có thể nhìn ra được Lang Vương này có chút trí tuệ, hình như đang suy nghĩ nên tấn công thế nào.

Khưu Tiểu Ngư thu hết thi thể sói đầy đất vào trong không gian, chậc chậc, cuối cùng không gian của nàng cũng có thịt, suýt nữa khóc ra, cảm tạ những người thuần dưỡng bầy sói này.

Mãnh Lực Sĩ dũng sĩ mạnh nhất Tác-ta: … Lương tâm của ngươi không đau sao?

“Ngao ô…” Lang Vương ngửa đầu lên trời thét dài một tiếng.

Khưu Tiểu Ngư không hiểu ngôn ngữ của sói, nhưng cũng biết Lang Vương này đang cầu cứu.

Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư kỳ lạ, cầu cứu rất tốt, càng nhiều càng tốt.

Mà cách nơi này hơn một ngàn mét Mãnh Lực Sĩ đột nhiên toàn thân chấn động, bất ngờ quay đầu nhìn về phía sói kêu.

Trên mặt có chút không dám tin, Lang Vương đang cầu cứu, hắn ta không nghe nhầm đấy chứ, vậy mà Lang Vương cầu cứu, đây là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện như vậy.

“Mãnh đại nhân, làm sao vậy?” Người Tác-ta khác dùng ngôn ngữ Tác-ta mở miệng hỏi.

“Lang Vương cầu cứu!” Sắc mặt Mãnh Lực Sĩ khó coi: “Ta cần thiết đi một chuyến.”

“Nhưng mà Tiêu vương gia làm sao bây giờ?” Người Tác-ta khác nóng nảy.

“Lang Vương là lang thân của bộ lạc chúng ta, không thể xảy ra chuyện.” Sắc mặt Mãnh Lực Sĩ nghiêm túc nói.

“Nếu buông tay để Tiêu vương gia chạy, chúng ta trở về không có cách nào khai báo với công chúa.” Một người Tác-ta khác vội vàng nói.

Mãnh Lực Sĩ nghĩ tới công chúa sắc mặt có chút khó xử, hắn ta không nói thật sự không dám đảm bảo bọn họ có thể bắt được Tiêu Mộc Trạch, cho dù hiện giờ Tiêu Mộc Trạch trúng độc, giá trị võ lực phát huy chưa được ba phần, nhưng dù sao hắn cũng là chiến thần của Vân Quốc, đừng khinh thường, Mãnh Lực Sĩ chưa báo giờ dám xem nhẹ Tiêu Mộc Trạch.

“Ngao ô…” Tiếng sói kêu đang tới gần, hơn nữa nghe âm thanh có thể nghe ra được Lang Vương đang sợ hãi.

Khưu Tiểu Ngư: “Sao cứu binh của ngươi còn chưa tới?”

Sau đó tiếp tục ở phía sau đuổi theo, đợi cứu của Lang Vương tới, nếu không Khưu Tiểu Ngư đã sớm xử lý Lang Vương này.

“Ngao ô…” Ngươi là đồ ma quỷ.

Mãnh Lực Sĩ càng sốt ruột, âm thanh của Lang Vương cũng thay đổi.

“Bắt hắn ta cho ta, sau đó đi tìm Lang Vương.” Mãnh Lực Sĩ tàn nhẫn nói.

Tiêu Mộc Trạch đột nhiên có chút tò mò là ai lợi hại như vậy, vậy mà khiến Lang Vương của người Tác-ta sợ hãi như thế.

Thực ra Tiêu Mộc Trạch có thể nghe hiểu ngôn ngữ của người Tác-ta, cho nên nghe bọn họ nói chuyện trong lòng vui không chịu được, cảm ơn người dọa Lang Vương sợ.

Nếu Tiêu Mộc Trạch biết người dọa sợ Lang Vương là người hắn sắp xếp còn muốn báo ân báo thù, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Ngay khi Tiêu Mộc Trạch chuẩn bị đánh trả, có thể gϊếŧ một người thì gϊếŧ một người, một giọng nói thanh thúy vang lên.

“Hello, các ngươi đang làm gì thế?” Một chân của Khưu Tiểu Ngư giẫm lên đầu Lang Vương, chào hỏi.