Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng

Chương 15

“Không phải, phụ huynh này rất lễ phép, đứa bé bên cạnh nhìn cũng vừa ngoan vừa đáng yêu, đáng tiếc lớp mầm đúng thật là đã đủ số, nếu không tôi rất muốn nhận loại trẻ con này.”

“Vậy vì sao cô nói người ta thú vị?”

“Cô ấy hỏi tôi là nhà trẻ có tuyển đầu bếp không, trước kia từng có phụ huynh muốn đến nhà trẻ làm giáo viên hoặc là người trông trẻ, nhưng tôi lần đầu nghe được có phụ huynh muốn đến làm đầu bếp.”

Đồng nghiệp nghe vậy vừa cười vừa nói: “Nói không chừng là cô ấy không yên tâm về thức ăn của nhà trẻ, muốn tự mình tới làm.”

“Phụ huynh bây giờ, đều nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cô xem phụ huynh lúc trước muốn tới nhà trẻ làm giáo viên, không phải đều làm không tới một tuần thì đã chạy trốn, còn đầu bếp thì càng không dễ làm, cũng không phải là biết mấy món cơm nhà là có thể làm…”

Các cô cũng không có ác ý gì, đơn giản là lần đầu đυ.ng tới phụ huynh muốn đến nhà trẻ làm đầu bếp cảm thấy thú vị cho nên nói hai câu.

Cùng lúc đó, Liễu Nhất Nhất đang dẫn cậu bé qua đường lớn.

Lúc cô từ nhà trẻ này rời đi thì có dùng di động tra bản đồ, phát hiện đối diện đường lớn có một Nhà trẻ An Tâm giống như còn không tệ.

Sau khi băng qua cầu vượt để qua đường, Liễu Nhất Nhất cúi đầu nhìn về phía cậu bé đang nỗ lực bước hai chân ngắn nhỏ cửa mình: “Có mệt hay không? Muốn ôm hay không?”

“Con không mệt.” Trên trán cậu bé ra một chút mồ hôi, nhưng mà tinh lực của trẻ con rất tràn đầy, cậu bé ngược lại thì không cảm thấy mệt.

Liễu Nhất Nhất giúp cậu bé lau mồ hôi, thuận tay sờ lưng cậu bé một cái, xác định trên lưng không ướt mồ hôi cho nên dẫn cậu bé tiếp tục đi về phía nhà trẻ.

Tên đầy đủ của nhà trẻ ở đối diện đường lớn gọi “nhà trẻ song ngữ An Tâm”, từ ảnh chụp trên bản đồ là có thể nhìn ra rất tốt, khi thật sự đi tới bên ngoài nhà trẻ, cô cảm giác còn đẹp hơn so với trên ảnh chụp.

Nhà trẻ này là nhà trẻ mới mở năm ngoái, hoàn cảnh tổng thể rõ ràng có tính quy hoạch hơn so với nhà trẻ vừa rồi kia, sân vận động cũng rất rộng rãi.

Ấn tượng đầu tiên của Liễu Nhất Nhất đối với nhà trẻ song ngữ An Tâm là rất tốt, đồng thời cũng cảm giác học phí của nhà trẻ này sợ là không rẻ.

“Xin chào.”

Khi cô đang đứng ngoài cửa đánh giá nhà trẻ, bên trong có một nữ giáo viên đi ra cười chào hỏi cô xong, lại ngồi xổm xuống nói với cậu bé: “Xin chào bạn nhỏ, năm nay con bao nhiêu tuổi?”

Liễu Húc bé nhỏ theo bản năng muốn trốn sau lưng dì nhỏ nhà mình, nhưng có lẽ là nữ giáo viên tươi cười rất ôn hòa, cậu bé cuối cùng chỉ nắm chặt tay của dì nhỏ nhích lại gần bên cạnh cô.

“Bé con, nói cho cô giáo biết con bao nhiêu tuổi rồi.” Liễu Nhất Nhất cảm thấy cậu bé có chút sợ người lạ, nghĩ đến bình thường nguyên chủ rất ít dẫn cậu bé ra ngoài, ngẫu nhiên dẫn cậu bé đi ra ngoài cũng là dạo siêu thị hoặc là đi công viên, rất ít có cơ hội để cho cậu bé giao lưu với bạn cùng lứa tuổi, cảm thấy cũng có thể hiểu được.

Cô vừa dứt lời, cậu bé mới mở miệng: “Con ba tuổi.”