Sáng sớm hôm sau, Cố Hành Uyên dùng chăn đem ta bao lấy, ôm quay về phòng ngủ. Lúc mở cửa, đúng lúc gặp được Xuân Hỉ cùng Bình An rời giường quét tước đình viện.
Bọn họ còn là hai cái tuổi còn nhỏ, chính là sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, theo sau cùng nhau thẹn thùng cúi đầu, đỏ mặt chạy ra.
Cố Hành Uyên đem ta nhẹ nhàng đặt ở trên giường, trong mắt mang theo nhợt nhạt ý cười: “Ngươi ngủ tiếp một lát nhi, ta đi thượng triều.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Ân.”
Hắn hôn hôn ta cái trán, phải đi, lại bỗng nhiên quay đầu hỏi ta: “Ngươi có muốn lấy cái gì không, ta khi trở về mua cho ngươi ăn.”
“Ta muốn ăn bánh lê dung.”
“Hảo.”
Hắn ôn nhu cười cười, lúc này mới đi rồi.
Ta ngủ đến giữa trưa mới lên, dùng qua cơm, liền mang theo Xuân Hỉ ra cửa đặt mua hàng tết.
Buổi chiều khi, lại đi trạm dịch, nghĩ biện pháp cho ta cha mẹ gửi chút quần áo cùng thuốc trị thương hàn.
Bọn họ bị sung quân , hàng năm có người chuyên gia trông coi, bình thường thời điểm, thư tín cùng vật tư đều không đến được trên tay bọn họ, chỉ có ăn tết thời điểm, quản lý mới có thể châm chước một chút.
Ta ở trạm dịch viết tin, chỉ nói chính mình tình hình gần đây thực hảo, bảo bọn họ bảo trọng thân thể, còn cái khác, cái gì cũng không thể viết, này thư cùng y phục gửi ra đến nơi đưa được , là phải bị lăn qua lộn lại kiểm tra rất nhiều lần.
Trên đường trở về, ta trùng hợp gặp được Cố Hành Uyên hạ triều trở về.
Hắn không phát hiện ta, đang đứng ở một nhà trang sức cửa hàng trước chọn lựa. Ta đè lại Xuân Hỉ, kêu nàng đừng lên tiếng, hai người cùng nhau tránh ở bên cạnh nhìn lén hắn.
Trang sức cửa hàng chủ tiệm nhận được Cố Hành Uyên, cười ha hả hỏi hắn: “Cố đại nhân, cấp phu nhân chọn trang sức nột?”
Cố Hành Uyên cười gật gật đầu, cầm lấy hai chi cây trâm, đáy mắt ôn nhu cơ hồ muốn hóa thành thủy chảy ra tới.
“Chọn được sao? Đại nhân?”
“Tổng cảm thấy, nàng mang nào chi đều đẹp.”
“Vậy đều phải sao! Đại nhân ngài như vậy thương phu nhân, phu nhân nhất định sẽ thật cao hứng.”
Cố Hành Uyên nhấp môi cười khẽ, đem hai chi cây trâm cùng nhau đưa cho lão bản: “Đều lấy, cẩn thận gói lại cho tốt.”
“Được rồi!”
Ta núp ở phía sau mặt, nghe được trong lòng nở hoa, Xuân Hỉ cũng kích động đến nắm nhăn xiêm y của ta.
Ta đang định chạy tới tìm Cố Hành Uyên khi, chợt nghe đến sau lưng một trận rối loạn.
“Bắt đào phạm! Bắt đào phạm!”
Một con ngựa điên chạy tới, Chạy qua chỗ nào, gà bay chó sủa, rất nhiều người bị đánh ngã, gào khóc không ngừng, người qua đường sôi nổi tránh phía ven đường, ném đi đồ đạc ở quán nhỏ ven đường, rau dưa củ quả lăn khắp nơi, ta cùng Xuân Hỉ cũng bị dọa tới hoảng.
Cố Hành Uyên quay đầu lại nhìn lại, sắc mặt biến đổi, chạy về hướng của đào phạm.
Hắn tay không tấc sắt, chạy tới đuổi theo kia ác nhân kia làm cái gì!
“Cố……”
Chưa hô lên khẩu, liền thấy hắn dưới chân vừa giẫm, thế nhưng xoay người lên ngựa, đem đào phạm đẩy ngã, hai người cùng nhau lăn xuống trên mặt đất, hàn quang chợt lóe, đào phạm rút đao hướng hắn bổ tới, hắn nghiêng tránh đao, trở tay liền đoạt được đao, giơ tay chém xuống, hướng chém hắn hai chân, máu tươi phun trào, phần còn lại của chân đã bị đứt lăn lóc.
Ta đơ tại chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn Cố Hành Uyên.
Trên mặt hắn bị bắt vài giọt máu, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, giống như dã thú trong rừng hoang.
Đào phạm thẳng tắp ngã xuống bên cạnh hắn, máu nhiễm đỏ tuyết, gào thét không ngừng, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền đem đao ném cho quan nha vừa chạy tới, từ eo rút ra lệnh bài, âm sắc sâm hàn: “Kéo đi.”
Dưới chân kia nửa cái người bị nâng đi hết sức, hắn mới ngẩng đầu, từ trong đám người trông thấy ta.
Hắn ngẩn người, trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén biến mất chay tới chỗ ta.
“Từ Doanh.”
Hắn chạy tới, lo sợ không yên nhìn ta, muốn duỗi tay tới kéo ta, lại phát hiện trên tay nhiễm huyết, vội vàng rụt lại, giấu ra phía sau.
Hắn nhìn ta, sợ đến nỗi nói không nên lời.
Ta biết, hắn là sợ ta bị hắn dọa hỏng, sợ ta lại một lần chán ghét hắn.
Nhưng hắn xem nhẹ ta.
Ta lấy lại bình tĩnh, cái gì cũng không nói, từ trong tay áo móc ra khăn tay, đi tới chỗ hắn, bắt lấy tay hắn giấu sau lưng, cẩn thận chà lau.
Hắn kinh ngạc một lát, tâm dần dần an bình xuống dưới, muốn đem tay rút về: “Đừng chạm vào, dơ.”
Ta dùng sức nắm lấy, cúi đầu chậm rãi sát.
Dùng nhẹ nhàng ngữ khí, hỏi hắn: “Ngươi là Thám Hoa lang, lại không phải Võ Trạng Nguyên, từ nơi nào mà học đươc công phu mà đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ?”
Hắn rũ xuống con ngươi: “Yến Môn hãn phỉ hoành hành, đánh lâu rồi, tự nhiên liền biết.”
Hãn phỉ hoành hành.
Những năm đó, hắn đều ăn nhiều ít đau khổ a.
Ta mũi đau xót, thiếu chút nữa muốn khóc ra tới, vội hô hô khí nhịn xuống đi.
“Cây trâm ngươi cho ta mua đâu!” Ta chống nạnh hỏi hắn.
“Hiện tại đi lấy.”
“Còn có lê dung bánh của ta, ngươi có phải hay không đã quên?”
“đã mua, bảo tiểu nhị, đưa về nhà rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn ta cười.
“Việc phu nhân căn dặn, ta làm sao dám quên?”