Tít Tít Tít......Một buổi sáng sớm mùa đông, những tia nắng nhẹ cùng với những bông tuyết rơi nhẹ, khẽ khàng trên bục cửa sổ, những cơn gió đông lùa qua khe cửa phòng. Tôi (lúc này đã là Mahiro) từ từ mở đôi mắt, đón nhận những cơn gió và tia nắng đầu tiên của ngày mới, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường rồi tắt chiếc đồng hồ báo thức đặt trên đống sách ở tủ đầu giường. Tôi bước ra cửa sổ, nhẹ nhàng, từ tốn kém rèm để nhìn những hình ảnh quen thuộc ngoài xã hội kia, tuy quen thuộc nhưng nay lại có chút gì đấy lạ lầm, chắc do tôi nghĩ vậy thôi...Tôi từ từ mở cửa phòng rồi bước xuống cầu thang, kìa! Mihari đang ngồi kia, trên chiếc sofa. Tôi nhìn Mihari rồi hỏi nhẹ:
- Buổi sáng vui vẻ nhé! Mihari...
- Mahiro? Sao hôm nay anh dậy sớm thế? Có chuyện gì à? - Mihari ngạc nhiên khi tôi dậy sớm hơn mọi ngày rất nhiều...
- Không có gì đâu! Cơ mà...sao sáng hôm nay sao anh thấy đói quá đi~~
Mihari nhìn tôi với một ánh mặt lạ lẫm, em ấy bụm miệng cười trước cái mặt cùng với cái cảm xúc vô tri và hơi lờ đờ do vừa mới ngủ dậy của tôi.
- Sao em lại cười vậy, mặt anh dính gì à? - Tôi khó hiểu nhìn Mihari.
- Giời ạ! Anh cứ làm em tưởng gì to tát lắm! Hóa ra là "dạ dày" réo gọi à? - Mihari méo mó vừa cười vừa nói.
Tôi méo mặt sau khi nghe Mihari nói ra những lời nói đó...tôi cũng chả biết nên nói gì với Mihari luôn, con bé quá hoàn hảo về mọi mặt, học lực, thể thao thậm chí là kiến thức xã hội cũng vượt xa một người "anh trai" của nó cả trước kia và bây giờ nên dù có tìm cả ngày cũng không thể tìm ra khuyết điểm để "dìm hàng" Mihari...
- Thôi! Anh đi đánh răng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân đi rồi chúng ta ăn sáng...
Tiếng nói của Mihari cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi, tôi ngờ nghệch nhìn Mihari rồi đáp lại câu nói vừa rồi:
- Vâng, anh biết rồi...đợi anh môt chút...
Tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt...tôi cứ nhìn lại bản thân mình trong gương, có lẽ tôi nên quên đi quá khứ đen tối của mình vào ngách nào đó trong tâm trí tôi để có thể tiếp tục tiến bước trong cuộc đời của tôi. Tôi bước ra khỏi WC, rồi ngồi xuống trước mặt Mihari, tôi cứ ngồi chăm chú ăn. Có lẽ mọi thứ đã thay đổi từ việc tôi từng là một học sinh bình thường và có 1 cô em gái quá hoàn hảo mọi mặt: con đường học vấn, thể thao...có lẽ việc làm một người anh trai bình thường trong khi có một người em gái hoàn hảo đã làm cho tôi bị áp lực từ bạn bè, từ chính gia đình của mình...tôi muốn nỗ lực lắm chứ! Nhưng...tôi đã không thể...tôi chỉ có thể trốn tránh hiện thực...suốt ngày chui rủi trong phòng để trốn tránh xã, trốn tránh những lời bêu xấu, những lời chê trách, phỉ báng của xã hội và bè bạn....Nhưng một ngày thì cơ hội để tôi làm lại mọi thứ đã đến, tôi bị Mihari đánh thuốc làm cho tôi bị biến đổi mọi mặt về sinh học thành một cô gái, tôi đã cố gắng giao tiếp, học hỏi, có thêm những người bạn thân hiểu lấy bản thân tôi...tôi đã từ bỏ vỏ bọc của tôi, từ bỏ quá khứ đen tối kia để bước ra ánh sáng của xã hội lớn lao kia...tôi đã tự hứa với lòng mình rằng nếu đã không thể làm một người anh tốt thì phải làm môt người "em gái" tốt của Mihari...Tôi đã hứa rồi!
- Anh hai nè, hôm nay trời vào đông, anh thấy sao?
Lời nói Mihari xua tan đi bầu không khí yên ắng nãy giờ...tôi ấp úng trả lời lại câu hỏi đột ngột của Mihari...
- Ừm, trời có vẻ hơi lạnh nhưng mà anh lại yêu thích thời tiết như thế này...
Tôi chỉ trả lời chống chế câu hỏi đó vì tôi không quan tâm đến mấy chuyện vẩn vơ này. Tôi dùng xong bữa sáng, rửa bát xong thì lăn ra nằm lười trên chiếc ghế sofa rồi nhắm mắt lại...
- Anh à...em có chuyện này...không biết có nên nói không...?
Tôi mở mắt, Mihari ngồi cạnh tôi, em ấy có vẻ đang hơi ngập ngùng, có lẽ chuyện đó hơi nhạy cảm hay là hơi quá đáng nên em ấy mới phải hỏi tôi như vậy.
- Em cứ nói đi, anh nghe mà...
Tôi ngờ vực và thắc mắc về chuyện mà Mihari muốn nói với tôi...có lẽ....