Cuộc Sống Hàng Ngày (Tinh Tế,ABO)

Chương 6

Sau khi hạ lệnh, đội ngũ hai mươi người tiếp tục lên đường, mục tiêu là hang động của Quái Cuồng Tuyết. Từ chân núi đến hang động phải mất hai tiếng để di chuyển, họ chỉ có thể dùng cơ giáp bay thêm một tiếng nữa, còn một tiếng còn lại phải dựa vào đôi chân rồi.

"Mọi người chú ý, mười phút nữa chúng ta sẽ đáp tại tọa độ ở hướng ba giờ, kiểm tra tọa độ đã gửi." Trinh sát Hà Điền thông báo vào kênh công cộng.

Mười phút sau cả nhóm đáp đất và thu hồi cơ giáp vào nút không gian(1). Chỗ họ đáp là phía bên trái của ngọn núi tính theo hướng mặt trời mọc, chỗ này cách rất xa nơi kiếm ăn và hang động của Quái Cuồng Tuyết, đáp ngay đây sẽ không làm kinh động đến con quái vật đó. Sức mạnh của Quái Cuồng Tuyết tuy chưa rõ, nhưng mọi người đều biết một điều là nó rất nhạy cảm với âm thanh và mùi vị, Vưu U và Ngao lang bị thiệt hại cũng vì: Một là do xâm nhập vào nơi săn của Quái Cuồng Tuyết để lại mùi vị tại đó nên mới bị đuổi gϊếŧ, hai là làm ồn đánh thức nó từ trong giấc ngủ. Tuy cả hai đội đều cách xa nó gần mười cây số nhưng vẫn bị phát hiện, đây là lý do mà Báo Săn phải đáp cơ giáp xa như thế. Họ không biết phạm vị sẽ bị Quái Cuồng Tuyết phát hiện là bao nhiêu nên vì an toàn của đội viên nên Lăng Trác quyết định cuốc bộ một trăm cây số còn lại.

Đội của Lăng Trác chỉ có một tiếng để đi đến hang động, thêm bốn tiếng để thăm dò địa hình và xác định báo cáo về nguồn năng lượng có đúng hay không. Bốn tiếng này là thời gian ăn cơm của Quái Cuồng Tuyết, nếu không phải cái mũi của nó thính như mũi chó thì Lăng Trác đã cho chiến hạm làm mồi, dụ nó rời xa hang động rồi. Chỉ sợ chiến hạm còn chưa tới gần đã bị nó phát hiện rồi phục kích, mà sức chiến đấu của chiến hạm lại không đấu lại.

"Đây là chất lỏng của một thực vật dây leo mà tôi phát hiện, mùi vị của nó bị rất nhiều sinh vật trên M20 ghét bỏ, không những thế nó cò có tác dụng ngăn cách mùi cơ thể của nhân loại, bôi nó lên toàn thân đi chúng ta sẽ tránh được các cuộc xung đột trong lúc di chuyển." Hàn Thư lấy rương bảo quản thuốc từ nút không gian ra phân phát cho mọi người.

"Mùi không khó ngửi lắm, tại sao lại bị ghét thế?" Trần Tứ vừa mở nắp đã đưa lên mũi ngửi.

"Nó không khó ngửi nhưng mấy con thú ở đây ăn nó để thông bụng đó." Vũ Quang vừa bôi vừa nói.

"Ọe, má ơi. Anh Quang anh nói giỡn phải không?" Trần Tứ mặt xanh mét, đưa cái ống ra xa.

Ha ha, ha ha,... Cả đám cười rộ lên khi thấy hành động của Trần Tứ.

"Yên tâm đi chỉ là một loại thuốc giúp hỗ trợ tiêu hóa thôi, chứ có phải là giấy súc đâu mà sợ." Ngân Tước lại đâm thêm một đao.

"Trần Tứ, cậu cẩn thận nếu nó mà văng vào miệng thì mông cậu sẽ nở hoa đó, cậu nghĩ đi mấy con vật ở đây có con nào là nhỏ đâu. Tụi nó ăn lá này để đi trong một lần, còn cơ thể nhỏ bé của cậu phải đi bao nhiêu lần mới đủ?" Hà Điền lại đâm thêm một đao.

"Ai nhỏ bé chứ." Trần Tứ kháng nghị, mặt méo xệch quay qua Hàn Thư.

"Bác sĩ Hàn,...."

"Ha ha,... Bọn họ chỉ chọc anh thôi, loài thực vật này chỉ sống được ở nơi ẩm ướt như đầm lầy, bãi trũng, thực vật bị phân hủy nên nó mang theo mùi hương nồng đậm, với khứu giác nhanh nhạy của động vật thì chả khác nào là khí độc. Thêm nữa nó có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, sôi động nên không phù hợp với cơ chế sinh học của bọn chúng nên bị ghét bỏ, đây là bản cải tiến do tụi tôi nghiên cứu nên mọi người yên tâm sử dụng không có tác dụng phụ đâu." Hàn Thư nói.

Nghe vậy Trần Tứ mới yên tâm mà bôi trét khắp người, chỉ cần cam kết của bác sĩ Hàn là cậu yên tâm rồi.

Chuẩn bị xong, mọi người gấp rút lên đường, trên đường đi họ gặp rất nhiều loài sinh vật chưa từng được công bố, cũng may là có nước thuốc của bác sĩ Hàn nên mấy con thú đó vừa nghe mùi đã bỏ chạy.

------------------------------------------

Hang động của Quái Cuồng Tuyết.

Hơn năm mươi phút sau, mọi người đã tiếp cận được cái cửa hang, họ nấp sau bụi rậm mọc trên một tảng đá to gần cửa hang, Hà Điền nam alpha cấp S và Lâm Ngọc là nữ alpha cấp S, hai người bọn họ là thành viên của tổ trinh sát, cả hai đang chuẩn bị dụng cụ và kiểm tra cho người máy sấp vào hang để thăm dò.

Bốn người máy là: Chu Mật, Chu Ái, Chu Điềm, Chu Đường, do Quang Hải cơ giáp sư của Báo Săn thiết kế, bốn tụi nó là cơ giáp mini không chỉ biết thu thập tin tức còn được trang bị vũ khí và dụng cụ y tế, là cục cưng của Báo Săn.

Chu Mật và Chu Điềm biến thành xe thể thao loại nhỏ tiến vào trong hang để thăm dò địa chất và tìm kiếm vị trí của nguồn năng lượng. Chu Ái, Chu Đường thì biến thành máy bay rà quét địa hình của hang động và do thám trên không.

"Xác định Quái Cuồng Tuyết đã rời khỏi, chuẩn bị rà quét địa hình bắt đầu từ cửa hang, tiến độ 0%, 1%,..." Chu Ái gửi báo cáo về thiết bị của Lâm Ngọc.

Còn Chu Mật và Chu Điềm thì tiến nhanh vào sâu trong hang, thiết bị đo lường năng lượng trên người bọn nó đang kêu vang dội.

"Năng lượng, phát hiện năng lượng cấp S đang dao động, khoản cách bốn km." Chu Mật gửi hình ảnh của thiết bị cho Hà Điềm và Lăng Trác.

"Thật nhiều năng lượng, cấp A, cấp B, cấp S,.. số lượng không thể đo lường, Chúng ta sấp giàu rồi, đội trưởng sấp giàu to rồi." Trên báo cáo của Chu Điềm còn hiện hai kí tự tiền đang phát sáng.

Chu Mật tăng tốc vượt đuổi theo Chu Điềm đang phát điên vì tiền mà chạy sâu vào bên trong.

"Chu Điềm, mau dừng lại, phải đợi lệnh của đội trưởng." Chu Mật nghiêm giọng nói.

"Đội trưởng anh mau lên, tiền đó tất cả là tiền đó, đừng để vịt đến miệng rồi bay trời ạ." Chu Điềm hạ tốc độ nhưng không quên thúc giục đám người đang núp ngoài kia.

"Chu Điềm à, chúng ta là quân nhân không phải ăn trộm, người vào nhà người khác mà không xin phép còn định trộm đồ của người ta, đây là sai, là không lễ phép, sẽ bị ở tù." Trần Tứ không nhịn được trêu trọc Chu Điềm.

"Yên tâm, nếu ở tù thì cả đám chúng ta không một ai trốn thoát. A, không phải chúng ta đang thăm dò nguồn năng lượng sao? Tại sao gọi là ăn trộm, Chu Mật chúng ta đang ăn trộm sao? Không cần biết kệ nó, mọi việc có đại ca lo, tôi mới không sợ vào tù đâu." Chu Điềm nhanh nhảu đáp lại.

Lăng Trác vừa nghe thấy Trần Tứ mở miệng liền biết không có chuyện tốt mà, mấy cục cưng này ban đầu đều là bé ngoan bây giờ bị tụi Trần Tứ trêu chọc mà tới việc ăn trộm ở tù cũng không sợ, tụi nó cũng quên luôn thân phận là quân nhân của mình, còn có đại ca lo. Lo cái mốc nếu tụi này dám ăn trộm thì chính ông đây sẽ tự tay tống tụi nó vào tù, nghĩ đến điều gì Lăng Trác ánh mắt hình viên đạn bay đến Trần Tứ, làm cho Trần Tứ sợ hãi không dám nhìn mà rụt rụt cổ. Mục đích ban đầu khi chế tạo bốn người máy này là mô hình cơ giáp cải tạo có thể gọi bọn nó là cơ giáp mini, nhưng kế hoạch thì rất hay nhưng thực tế lại không như mong đợi nên kế hoạch đó được gác lại. Quang Hải vì không cam lòng nên đã để trí tuệ nhân tạo vào cơ thể bọn chúng, chỉ là cải tạo thành mấy con robots đáng yêu một tí thôi nhưng không ngờ bọn chúng lại thành cơ giáp có trí năng. Kế hoạch trên cơ giáp thật không thành công nhưng trên người bọn chúng lại được, bốn đứa trở thành những người máy toàn năng, từ thăm dò, trinh sát, chiến đấu, chữa bệnh,... Chả khác gì một quân nhân thật, và bọn chúng có tinh thần học tập rất cao, giống một miếng thấm hút điên cuồng hấp thu kiến thức của nhân loại.

Lăng Trác cũng phải một phen cắt đất đền tiền để giữ lại tụi nó khỏi bị tiêu hủy, phải biết người máy có nhân cách là một điều rất nguy hiểm và làm cho người khác kiêng kị.