Louison đã luôn là một kẻ ngoan cố kể từ trước khi nội chiến xảy ra. Mặc kệ cả thảy trách nhiệm của một lãnh chúa, cậu dành cả tuổi trẻ để ăn chơi nhảy múa ở thủ đô. Cậu lười biếng, vô tình và luôn coi nhẹ mọi việc. Dù có ăn năn hối cải đến mấy sau khi gặp vị thánh nhân kia, cậu vẫn là một linh hồn lạc lối định là phải xuống địa ngục.
"Không lẽ... Kẻ hành hương độc thủ, thánh thần của mình, đã cứu mình sao?"
Một cảm xúc mạnh mẽ xâm lấn trái tim Louison. Thật vậy, người đàn ông tận tụy và vị tha ấy hẳn đã tạo ra cơ hội cho cuộc đời khốn cùng này. Hay hoặc chăng, cậu đã vô tình trở thành một phần trong đại kế hoạch của người trong quá khứ! Dù thế nào, cậu cũng sẽ tạc dạ món nợ này đến chết.
"Ngài công trước ơi! Chúng ta phải nhanh lên, không còn cơ hội nào nữa đâu."
"Chờ chút đã." Cậu muốn dành nốt lời cảm tạ đến ngài thánh nhân với tư cách một tín đồ.
Nhưng Ruger không cho cậu cơ hội đó.
"Đây không phải lúc để thư giãn đâu.Ngài biết tên đồ tể đó có thể kinh khủng đến mức nào mà. Hắn từng gϊếŧ một người bằng tứ mã phanh thây đấy. Ngay cả phần xá© ŧᏂịŧ còn lại cũng bị đem đi nguyền rủa. Hắn là một kẻ tàn nhẫn và độc ác. Tôi nghe rằng hắn căm thù quý tộc, phải không? Nếu hắn bắt được ngài, ngài sẽ không chết yên ổn đâu. Giờ hắn đang tới đây với một lực lượng kinh khủng. Tôi chẳng đoán được hắn sẽ làm gì ngài đâu ngài công tước ơi!"
Ruger run rẩy: "Chạy hay là chết. Chúng ta đang thất thủ rồi- ta thua chắc."
"Vậy cậu muốn ta rời bỏ lãnh địa và chạy trốn? Giữa chiến trận sao?"
"Có sao chứ ạ? Những người kia đang chiến đấu để bảo vệ ngài, nếu ngài chết thì coi như mất hết."
"..."
Louison nén lại tiếng thở dài. Cậu trong quá khứ đã đồng ý với Ruger và chạy trốn. Khi ấy, cậu tin rằng tẩu thoát là cách duy nhất để sống sót. Cậu thậm chí còn không tưởng tượng nổi cuộc sống sau này của mình sẽ thế nào, cậu chỉ muốn sống thôi. Vô tư vô lo chẳng biết chuyện sẽ thế nào.
Đúng là ngu đần hết mức!!!
"Đủ rồi." Louison nói.
"Dạ?"
"Ta không định chạy đâu. Nếu cậu muốn thì cứ đi, ta sẽ không trách cậu."
"Ngài đang nói gì vậy!?"
"Tôi sẽ không trốn chạy." Vì những người đã hi sinh và vì chính cuộc đời của Louison nữa, đây là lựa chọn đúng đắn nhất. Cậu không thể tắm hai lần trên một dòng sông.
"Tôi thà chết vinh còn hơn sống nhục."
Sao cậu có thể uổng phí cuộc đời mới này chứ? Cậu sẽ sống cho ra một quý tộc. Cậu sẽ đầu hàng một cách chính thức.
Như vậy, mọi người đều sẽ có thể sống.
Sức mạnh quân đội của công tước tuy còn nhiều thiếu sót nhưng vẫn đủ để chống chọi đến giờ phút này. Có lẽ đây là lý do mà cậu trong quá khứ cho rằng mình có thể chống lại kẻ thù. Thế nhưng Carlton thực chất chỉ đang nán lại chờ thời cơ mà thôi.
Sau khi biết tin Louison đã bỏ trốn, hắn chiếm lấy lâu đài chỉ trong nửa ngày.
Vậy tại sao hắn lại chờ đợi?
Carlton là một gã hiếu chiến, hắn luôn ra tay tàn bạo và không bao giờ rút lui khỏi chiến trường. Hắn thích nhất là dẫm đạp, sỉ nhục và nô dịch những tên quý tộc hợm hĩnh. Cái tôi của đám quý tộc ấy càng cao, chúng sẽ càng trở nên thảm hại. Louison nhẽ ra đã là con mồi yêu thích nhất của hắn.
Hẳn hắn đã rất phấn khích khi chiếm đóng lâu đài của quý tộc, chà đạp lên các phong tục tập quán và danh dự đã tồn tại suốt bao nhiêu thế kỷ. Dù vậy, hẳn là đại hoàng tử đã có mánh khóe gì đó để khiến Carlton phục tùng.
"Thánh nhân đã nói như thế."
Louison hết mực tin tưởng vào kiến thức vô bờ bến và cái nhìn sâu sắc của người.
Gia tộc Công tước Anies là một trong bốn đại gia tộc lớn nhất vương quốc. Họ nắm quyền ngang như vua. Dù đại hoàng tử cho rằng chế độ tập quyền mới là lý tưởng, anh ta lại không đủ tư cách để biến nó thành hiện thực. Anh có rất nhiều trở ngại khi số lượng quý tộc ủng hộ mình ít hơn hẳn so với em trai.
Sau khi chiến thắng nội chiến, anh ta đã nỗ lực củng cố lại những khiếm khuyết đó bằng cách giành lại sự tín nhiệm của các quý tộc. Công tước xứ Anies là người có quyền bầu cử chọn ra vua. Vì vậy dù đại hoàng tử có thắng cuộc chiến, việc có được lòng tin của các quý tộc vẫn là vô cùng quan trọng.
Thánh nhân đã nói cuộc đời của Louison phụ thuộc vào sự trung thành của cậu với hoàng tử Ellion.
"Phải giá mà cậu đã chọn về phe anh ta. Tốt nhất là nên hàng trước khi bị đánh bại."
Nhịn nhục không phải phong cách của đại hoàng tử. Công tước Anies không chịu khuất phục cho đến phút cuối xác thực là vết sẹo cho sự hợp pháp của anh. Hoàng tử Ellion hiển nhiên không dung thứ cho sự hổ thẹn này. Đó cũng là khi thú vui tàn nhẫn của Carlton được thả ra, và chẳng ai có thể biết gì sẽ xảy ra với công tước.
Louison đã không biết gì cả trong quá khứ. Cậu chỉ thấy sợ hãi khi nghe tin nhị hoàng tử đã bị hành hình. Cậu chỉ nghĩ đại hoàng tử cũng muốn gϊếŧ mình như vậy nên mới kiên quyết chống đối.
Cuối cùng thì cậu đã bỏ rơi tất cả mọi thứ.
Louison cắn môi và mở cửa phòng hội nghị ra. Căn phòng được dùng để tiến hành các buổi họp đưa ra đường lối chiến lược quân sự đang bị lấp đầy bởi bầu không khí nặng nề. Đại tướng và trưởng ngân khố, cũng khi những quan chức và quản gia, đều đang đứng xung quanh một cái bàn trải đầy bản đồ chiến lược. Bởi vì chiến trận đang đến hồi căng thẳng, đội trưởng đội kỵ sĩ và các đội viên của anh ấy không có mặt ở đây.
Ngay khi Louison xuất hiện, tất cả những con mắt trong hội nghị đều đổ dồn lên cậu với sự khó hiểu và ngạc nhiên.
"Chúa tôi, điều gì đã khiến ngài xuất hiện ở nơi này vậy? Ngài cần gì sao?" Trưởng ngân khố chào hỏi một cách ấm áp.
Dù năm tháng đã khiến người đàn ông trở nên đầy đặn hơn với một khuôn mặt phúc hậu, lời nói của ông vẫn vô cùng sắc bén. Việc lãnh chúa xuất hiện trong một cuộc họp liên quan đến vấn đề của lãnh địa là rất bình thường. Nhưng ông lại bất ngờ vì Louison. Ông ta đã thầm khinh bỉ khi nghe Louison tự nhốt mình trong phòng kia mà.
Nếu như trước đây, Louison sẽ không nhận ra sự mỉa mai của trưởng ngân khố, nhưng một đời phiêu bạt đã dạy cậu điều đó. Cậu đỏ mặt vì xấu hổ.
"Ngài ấy là lãnh chúa đấy. Coi trừng lời nói của ông."
Người quản gia đứng về phía Louison nhưng cậu lại không thể nhìn thẳng vào người ấy. Trước khi trùng sinh, Carlton đã hành hạ người quản gia này để moi móc thông tin về nơi mà Louison đang trốn. Anh ấy đã không hé nửa lời và kết cục là bị chặt hết tứ chi rồi ném xuống rãnh nước.
"Sao vậy? Chúng tôi đang thảo luận vấn đề rất quan trọng." Đại tướng nói, ánh mắt ông sắc bén khiến Louison run nhẹ.
Đại tướng đã luôn tỏ ra nghiêm khắc với cậu. Sau khi cha mẹ cậu qua đời khi cậu còn nhỏ, ông đã luôn là cha mẹ và là người đại diện cho cậu trong những vấn đề quan trọng. Ông là một giáo viên khó tính bên cạnh cậu. Khi lâu đài bị chiếm đóng, ông đã tự sát. Carlton đã chặt đầu thi thể ông và treo lên tường thành. Khi Louison trở về lãnh địa, cậu đã thấy cái đầu mục ruỗng của đại tướng.
Những quan chức khác cũng chịu số phận tương tự. Tất cả những người làm việc trong lâu đài Công tước đều bị chặt đầu và treo lên thị uy. Đó là sự trả thù của Carlton.
Louison bồn chồn ra mặt. Những hình ảnh chết chóc về thi thể của họ vẫn còn rõ ràng trong tâm trí cậu. Lo lắng và bất an trào lên tận cổ họng. Việc đối diện với những người đã từng chết một lần khó khăn hơn cậu tưởng.
Nhưng cậu không thể dừng bước ở đây.
"Đừng quên cậu từng hối tiếc những tháng ngày ấy thế nào, Louison Anies."
"Làm ơn, thưa ngài thánh nhân, xin hãy cho tôi can đảm."
Louison vẽ một hình thánh giá nhỏ trước ngực bằng tay, nhịp tim chập chờn như ánh đèn mờ. Cậu dồn hết can đảm và nói: "Chúng ta phải đầu hàng."
Nét mặt của đại tướng biến dạng bởi sự thất vọng tràn trề, trưởng ngân khố và những người khác cũng không khác gì.
"Sao ngài lại nói vậy, thưa chúa tôi? Có lẽ ngài khóa mình trong phòng nên chợt quên mất, nhưng ta đang ở giữa chiến trận đấy ạ."
"Aghhhh!"
Tiếng thét của một người lính vô danh vang lên bên ngoài. Tất cả mọi người đều biết ngay được hẳn anh ta đã chết, và bầu không khí càng trở nên nặng nề.
"...Ta biết." Louison nói.
"Vậy thì ngài hẳn tự nhận thức được những lời ấy nực cười nhường nào."
"Ta biết. Nhưng chúng ta phải xin hàng ngay. Ta không đấu lại Carlton đâu. Sớm muộn gì cũng sẽ bị chiếm đóng."
"Các chiến binh của chúng ta vẫn đang chiến đấu rất tốt."
"Họ có thể trụ được bao lâu?"
"Viện binh sẽ tới sớm thôi. Chư hầu của Anies sẽ đến hỗ trợ chúng ta."
"Viện binh sẽ không tới. Họ bỏ rơi ta rồi."
Không một quân chi viện nào tới trước đây cả. Tất cả chư hầu của Công tước Anies đều quay lưng về phía cậu. Louison đã trải nghiệm những điều này, song các quan chức vẫn kiên quyết bác bỏ.
"Công tước Anies* đã là chủ nhân của lãnh địa này trước cả khi vương quốc tồn tại rồi. Không thể có chuyện các chư hầu lại bỏ rơi chúng ta và đi theo hoàng tộc. Họ là người của ta còn ta là chủ nhân duy nhất của họ. Không phải chúng ta đã luôn nhắc ngài không được quên giá trị sự hiện diện của ngài ở phía Nam này sao?"
Đại tướng đồng ý với phần lớn các quan chức: "Đúng vậy. Sự trung thành của lãnh thổ phía Nam khác với những quý tộc tham lam nơi thủ đô."
"Chúa tôi ơi, ngài hẳn không biết điều đó vì ngài luôn ở thủ đô." Một quan chức khác thêm vào.
"Không... Thời thế đã thay đổi rồi."
Trước cả khi nội chiến nổ ra, cả hai hoàng tử đều đã xây dựng lực lượng của họ. Đại hoàng tử lôi kéo các quý tộc vừa và nhỏ về phía mình. Anh ta dùng lời hứa phá bỏ những khế ước cũ và xây dựng chế độ mới. Bởi vậy, Công tước Anies không còn là lãnh chúa cần được bảo vệ mà trở thành con mồi béo bở để gặm nhấm đối với các chư hầu đó.
Chúng đang chờ nhà công tước sụp đổ, hiển nhiên sẽ không buồn để tâm tham chiến bảo vệ địa hạt.
"Lời nói của mình sẽ không đủ trọng lượng để thuyết phục họ."
Người tư vấn của Công tước thì khá có tiếng nói, nhưng lòng tự trọng của họ lại quá cao và luôn bảo thủ.
"Nghĩ cho kỹ đi." Louison nói. "Nếu họ thật sự muốn giúp ta, họ đã đưa chi viện đến trước cả khi Carlton rút kiếm ra rồi. Đã có gia đình nào gửi quân tiếp viện tới chưa?"
Trưởng ngân khố im lặng. Những gì Louison nói không phải không có lý.