Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lập Lập và Ni Ni, tầm mắt An An cụp xuống, dáng vẻ cô đơn của bé giống như trên đồng ruộng chỉ có duy nhất một con bù nhìn nhỏ nhoi.
[Đứa trẻ này thực sự là quá yếu đuối, mới nói một hai câu liền khóc rồi, trái tim thủy tinh hay sao vậy? Một đứa trẻ có tính tình nhạy cảm như thế này thì rất khó để mà sống chung …]
[Lầu trên, không phải chứ, như vậy đã là trái tim thủy tinh rồi hả? Đối với trẻ con, bạn có thể có một chút khoan dung không? An An muốn khóc, nhưng lại cắn môi không dám khóc vì sợ làm phiền đến người lớn, lẽ nào mọi người nhìn không ra sao?]
[Mọi người đều đã từng là một đứa trẻ, nếu như bạn có hoàn cảnh như An An, bạn có dám đảm bảo rằng bản thân bạn mạnh mẽ hơn An An không hả?]
Trong lúc cuộc thảo luận đang diễn ra rất quyết liệt ở khu vực bình luận, Mạc Tuệ đã trở lại.
Khán giả đoán già đoán non, với tính cách của Mạc Tuệ, nhất định sẽ không thích bộ dạng hay khóc nhè của An An.
Dù sao cô cũng nhìn không giống kiểu người sẽ đi dỗ trẻ con khi chúng khóc nhè.
Trong nhất thời, mọi người đều thay bánh bao nhỏ đổ mồ hôi hột.
“Làm sao vậy?” Mạc Tuệ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của An An thì liền hỏi.
Trương Tân Kim lập tức giúp vợ giải thích, giống như sợ bản thân giải thích không đủ rõ ràng, hắn nói rất nhanh, nói rất nhiều điều vô nghĩa.
Trang Như Nhân tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Tôi đã bảo đứa trẻ chào hỏi tôi, gọi tôi một tiếng chị, nhưng nó không dám, còn sợ hãi trốn tránh … Tôi không biết đứa trẻ này lại nhút nhát như vậy, thật lòng xin lỗi nha.”
Mạc Tuệ lại nhìn An An một lần nữa.
Khuôn mặt của An An ửng hồng cúi xuống, tay nhỏ của bé không biết phải đặt ở chỗ nào.
“Không cần phê bình đứa nhỏ, nó chỉ là tính cách không tốt, không phải là cố ý.” Trang Như Nhân tỏ vẻ đồng tình nói.
Nhưng ai biết được, cô ta còn chưa nói hết, liền thấy mặt của Mạc Tuệ biểu hiện ra vẻ mặt khó hiểu.
“Vì sao phải phê bình?”
Trang Như Nhân sửng sốt.
“Chào hỏi với dì đi con.”
“Chào dì ạ.” Bánh bao nhỏ lấy tay nhỏ quệt khóe mắt, dùng chất giọng trẻ con chào.
Nụ cười trên môi của Trang Như Nhân đông cứng lại.
Không khí dường như đột ngột ngưng động lại.
“Tính cách đứa trẻ này rất tốt, ít nhất tôi chẳng thấy có vấn đề gì cả.” Mạc Tuệ lạnh lùng nói.
Khương Lâm dùng sức lắc đầu: “ Chỉ là không gọi cô là dì, liền bị cô hù đến khóc.”
Mặt của Trang Như Nhân đỏ bừng lên: “Tôi không hiểu tình huống của đứa trẻ này lắm, hiểu lầm thôi …”
Chỉ là một khách mời nghiệp dư nhỏ, Mạc Tuệ luôn lạnh lùng như thế, làm sao có thể bằng lòng đứng ra bảo vệ bé?
“Hiểu lầm cái gì hả, không phải nhìn đứa nhỏ không có ai yêu thương, vì vậy ức hϊếp bé.” Khương Lâm lẩm bẩm nói.
Tần Phong kéo góc áo của cô ta, lắc lắc đầu.
Khương Lâm mới ngậm miệng lại, đem lời muốn nói ra giữ lại.
Đã nói phải dịu dàng hòa nhã, không gây chuyện, hình tượng không thể sụp đổ được.
[Tôi còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là đứa nhỏ bị ép gọi chị, ép đứa nhỏ đến khóc.]
[Đứa nhỏ thật thà, là chị hay dì, nhìn một cái đã nhìn ra rồi.]
[Tính cách bé con rất là tốt, có chỗ nào không lễ phép? Mạc Tuệ đã bảo vệ bé, thật tốt mà!]
[Sao mà có thể cảm thấy Trang Như Nhân có lòng thương người chứ? Cô ta cùng chồng của mình thật xứng đôi.]
Mặt Trang Như Nhân đỏ bừng bừng, cô ta giả vờ không có chuyện gì ngồi xuống ăn cơm.
Mạc Tuệ cầm bình nước dành cho trẻ từ nhà mang đến đưa cho An An.
An An ôm lấy bình nước nhỏ, mở nắp bình, “ừng ực ừng ực” uống một ngụm nước lớn.
Sau khi uống nước no, bé dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng, lặng lẽ liếc nhìn mẹ thực tập.
Mẹ thực tập vừa mới nói tính cách An An rất tốt!
Bánh bao nhỏ xấu hổ mặt đỏ cả lên, nhưng bé rất mãn nguyện.
[Vừa rồi tôi nhìn thấy Lập Lập và đứa trẻ mới nổi đều tự mang theo cốc nước, có thể uống nước bất cứ lúc nào.]
[Mạc Tuệ cũng chú ý đến, vì vậy mới trở về nhà mang đến cho bé sao?]
[Mặc dù cô ấy nói không nhiều, cũng sẽ không ôm ấp, hôn bé nhưng thực ra, sự quan tâm âm thầm của cô ấy lại rất ấm áp.]
……