Đập trứng rồi khuấy đều.
Đun nóng dầu trong chảo.
Mạc Tuệ làm từng bước, đợi đến khi chảo dầu bốc khói, cô đem toàn bộ cà chua và trứng đổ vào.
Hai loại nguyên liệu trộn lẫn với nhau, nhìn không được đẹp mắt cho lắm, không giống với những gì cô từng thấy, lúc này cô mới nhớ ra là phải cho trứng gà vào trước.
Nhưng dù sao thì, đĩa trứng xào cà chua này cũng đã chín.
Bụng nhỏ của An An đói cồn cào đến mức kêu rột rột rột, bé tự mình leo lên ghế ăn, ngồi vào bàn chờ đồ ăn được dọn ra mà không cần người khác gọi.
Chỉ là vóc dáng cô bé quá nhỏ, đỉnh đầu ngang với bàn ăn, cằm dương lên thật cao, cố gắng vươn người tới bàn ăn.
Khi Mạc Tuệ quay lại, nhìn thấy An An đang loay hoay, ánh mắt rơi vào chiếc ghế trẻ em do tổ tiết mục chuẩn bị.
[Cô bé hình như không biết đây là món gì?]
[Bây giờ nhà nào cũng có ghế ăn cho trẻ em, trẻ con từ khi còn bé sẽ được ngồi vào đấy để ăn, nhưng An An lớn lên ở cô nhi viện, căn bản là chưa từng thấy thứ này…]
[Đột nhiên có chút cảm giác đau lòng.]
“Ngồi ở đây đi.” Mạc Tuệ để đĩa lên bàn ăn, vỗ vỗ vào ghế trẻ em.
An An nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi lâu.
Cái ghế dựa cao, màu trắng, có khu vực bậc lên xuống và dây đai an toàn.
Đây là cho bé ngồi sao?
“Con có thể chứ?” Mạc Tuệ hỏi, nhưng cô cũng lại không có ý định bế bé lên.
An An gật đầu, đôi bàn tay nhỏ bé chống lên ghế ăn, đung đưa đôi chân ngắn ngủn trượt xuống, xoay người treo lên bậc thang nhỏ của ghế trẻ em.
Sau khi ngồi vững, bé lại cúi xuống, hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy đai an toàn, nghiên cứu cách thắt.
“Con lớn rồi, không cần dùng cái này nữa đâu.”
“Được.” An An cười toe toét, lộ ra hàm răng sữa trắng đều.
Bánh bao nhỏ rất hiểu chuyện, không cần đút cho bé ăn, bé cầm một chiếc thìa nhỏ và sẵn sàng bắt đầu ăn.
Mạc Tuệ cũng ngồi xuống, nhìn bé ăn.
Cô bé ăn chậm rãi, nhưng mỗi lần xúc một thìa trứng xào cà chua nhét vào miệng, khóe miệng sẽ dính nước cà chua, ăn xong sẽ biến thành một bé mèo nhỏ.
Ăn ngon như vậy sao?
Mạc Tuệ chống cằm suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Có phải cô nên cho cô bé một chén cơm trắng không?
…
Bên cạnh nhà Mạc Tuệ là nhà của đôi vợ chồng mới cưới Khương Lâm và Tần Phong.
Lúc này Tần Phong đang ở phòng khách tiếp đãi khách quý nhỏ, Khương Lâm thì đang ở phòng bếp nấu cơm.
Khách quý nhỏ là một cậu bé năm tuổi, khi được cha mẹ đăng kí cho tham gia chương trình này, cậu bé còn tưởng rằng mình đến đây để chơi, không ngờ chỉ vài tiếng đồng hồ sau mà đã muốn được bố mẹ đón về nhà ngay lập tức.
Nguyên nhân là Tần Phong vẫn luôn cầm đàn ghi – ta, hát cho cậu nhóc nghe.
Tần Phong là một ca sĩ tài năng, anh ấy hát khá hay, nhưng rất thích thể hiện, nắm chặt anh bạn nhỏ định cất giọng hát.
Cuối cùng, một bài hát nữa lại vừa kết thúc, Lập Lập rốt cuộc cũng có thời gian chạy trốn, nhưng rất nhanh đã bị Tần Phong kéo lại
“Lập Lập, bố hát có dễ nghe không?”
Lập Lập lắc đầu với vẻ mặt bối rối.
Tần Phong lộ ra vẻ mặt yêu thương, xoa xoa đỉnh đầu cậu nhóc: “Con chỉ thích đùa bố thôi ha.”
Nói xong, anh ấy còn hôn “bẹp” một cái lên mặt tiểu gia hỏa.
Bàn tay nhỏ của Lập Lập nâng đến giữa không trung, khóe miệng bất chợt trùng xuống.
Thật ra nhóc cảm thấy mình không thân với chú này.