Hướng Dương Toả Nắng

Chương 4

10.

Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Triệu Thời Nguyệt.

“Nhất Ngưng, cứu tôi!"

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cậu buông tha cho tôi!"

Lúc đó, tôi và Từ Thiếu Tân mới từ cục cảnh sát đi ra.

Tôi bình tĩnh nói với Triệu Thời Nguyệt ở đầu dây bên kia: "Cầu cứu gọi 113.”

“Không không không! Chỉ có cậu mới có thể giúp tôi!”

Cô ta nói năng lộn xộn, giọng nói run rẩy:"Tôi gần đây luôn cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, nhưng rõ ràng không có ai!”

Không đợi tôi nói chuyện, cô ta lại vội vàng lấy lòng:”Tôi thật sự không nghĩ sẽ gây bất lợi cho cậu đâu Nhất Ngưng, lần trước ở bệnh viện là Tống Minh Châu dạy tôi làm như vậy! Anh ấy nói nếu làm như vậy cậu sẽ không tìm ba tôi gây phiền phức.”

“Tống Minh Châu?”

Tôi dừng lại:"Tống Minh Châu bây giờ ở đâu?”

“Hẳn là...... Vẫn là như thường ngày, đang cùng ba tôi nói chuyện.”

Không để ý đến Triệu Thời Nguyệt, tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Từ Thiếu Tân đứng một bên nghe không sót một chữ.

Lời của Triệu Thời Nguyệt rất rõ ràng, Tống Minh Châu là vì muốn nịnh bợ Triệu Quân nên mới ở cùng một chỗ với cô ta.

Dạy Triệu Thời Nguyệt lúc ở bệnh viện thì quỳ xuống dập đầu trước mặt mọi người cũng là vì muốn dư luận áp chế tôi, từ đó ngăn cản tôi điều tra sâu hơn vụ tai nạn xe cộ này của ba tôi.

Dã tâm của hắn rất lớn, vì có thể leo lên cao đã sớm phản bội tôi đi quyến rũ Triệu Thời Nguyệt.

Trước khi đi, Từ Thiếu Tân trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên gọi tôi lại.

“Ngày mốt gọi Tống Minh Châu ra, thằng cháu trai này hơn phân nửa có thể moi ra chút gì đó hữu dụng.”

Tôi không hỏi anh vì sao là ngày mốt mà không phải ngày mai, coi như anh có việc riêng.

“Được.”

11.

Ngày kia Tống Minh Châu không kiên nhẫn đi đến chỗ hẹn của tôi.

“Tìm tôi làm gì? Có việc nói mau!”

Từ Thiếu Tân cũng vừa tới.

Tống Minh Châu nhìn thấy anh ta sửng sốt hai giây, tầm mắt dò xét tôi và Từ Thiếu Tân, lập tức cười lạnh một tiếng khinh miệt nhìn tôi.

"Cô nịnh bợ Từ Thiếu Tân như thế nào? Trao thân cho hắn?”

Tôi bưng cà phê trong tay lên hắt vào mặt hắn.

“Như thế nào? Vậy anh nịnh bợ Triệu Quân như thế nào? Cũng trao thân cho ông ta?”

Tống Minh Châu lau mặt trừng mắt: "Cô!”

Hắn giơ tay lên làm bộ muốn đánh tôi.

“Hôm nay nếu anh dám đánh cô ấy, tôi cam đoan Triệu Quân cũng không bảo vệ được anh.”

Giọng nói Từ Thiếu Tân không nhanh không chậm từ phía sau tôi truyền đến, bất giác tăng cường một tia sức mạnh cho tôi.

Tống Minh Châu có lẽ cũng kiêng kỵ anh ta, phẫn nộ buông tay xuống.