Ngày Đêm Luân Phiên

Chương 2: Hảo hảo tính sổ

Chu Nhược không ngờ rằng lần đầu tiên cô gặp lại họ sẽ như thế này, cô nhìn hai người vừa bước vào phòng với vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn không biết tại sao mình lại lùi bước.

Có lẽ là bởi vì bên trong trần trụi, cũng có thể là bởi vì vừa nhìn thấy bọn họ, cô sẽ có cảm giác phía dưới có chút ướŧ áŧ... Bốn năm qua, không phải cô không yêu đương qua, nhưng chỉ tiếp xúc thân mật một chút với họ đã cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nổi mẩn dị ứng, chỗ đó cũng đã rất lâu không ướŧ áŧ.

Khi đó cô chỉ nghĩ rằng tuổi trẻ đã túng dục quá độ, bằng không vì sao bây giờ nhìn thấy đàn ông cũng không muốn ăn.

Bây giờ nghĩ lại có lẽ do cô quá tham lam, đã trải qua tình yêu với hai người cùng một lúc, bây giờ rất khó yêu theo kiểu một một.

Hoặc là, những người đó không tốt bằng họ...

Người đầu tiên tới gần cô là Bạch Dạ, cậu vẫn không quan tâm tới cái nhìn của người khác như trước, lao tới ôm ghì cô lại.

“Chu Nhược.”

“Cậu nhận lầm người, tôi không phải…”

“Là cậu.”

Cô gái nào đó còn muốn giãy dụa, hai tay chống trước ngực đối phương làm ra hành động phản kháng.

Cậu ôm Chu Nhược chặt đến mức sắp khiến cô ngạt thở.

Một lúc sau, Bạch Trú cũng đi tới, không phân trần đã trực tiếp kéo quần áo cô xuống, thấy được ấn ký trên vai cô mới hài lòng.

Khi thấy hai luồng tròn trịa phập phồng, con ngươi đen nháy lập tức đen sẫm lại.

Bạch Trú nhìn hai người trước mặt đang ôm lấy nhau, lạnh lùng nói: "Bỏ đi lâu vậy giờ mới trở về?”

Nói xong, hắn lại nhìn vết răng trên vai cô một lần nữa mới buông ra.

Không thể không nói, vết sẹo đó khiến hắn có cảm giác rất thành tựu.

Cái này là do hắn cắn, vết cắn lúc đó hơi nặng, máu me chảy ròng ròng, hiện tại sau khi đóng vảy lại vẫn còn.

Trừ khi dùng máy móc công nghệ cao để xóa đi vết sẹo đó, bằng không nó sẽ ở bên cô cả đời.

Trong lòng cô trống rỗng, bị Bạch Dạ ôm chặt làm cho khuôn mặt ửng hồng.

Không biết có phải hai người ôm nhau quá lâu hay không, Bạch Trú cũng chịu không nổi nữa, mạnh mẽ kéo em trai mình ra.

Cuối cùng Chu Nhược cũng có cơ hội để thở, cô xoay người muốn trốn thoát, nhưng cuối cùng đã không đi được vì cánh tay bị Bạch Trú túm chặt.

Trước khi Chu Nhược kịp vùng vẫy, hắn đã lập tức buông cô ra.

Chu Nhược lấy lại tự do thì lập tức bước qua hai người bọn họ đi vào phòng tắm, đồ lót toàn bộ để bên trong, mà hiện tại cô cũng chỉ có hai bộ mà thôi.

Sau khi lao vào phòng tắm, không một chút do dự, cánh cửa đã được đóng và khóa.

Trong giây lát, cô vẫn còn bàng hoàng chưa lấy lại được bình tĩnh, trượt xuống bằng tư thế đang đứng và ngồi bệt xuống sàn nhà tắm.

Cảm giác lạnh lẽo kéo lại một chút lý trí, cô cảm giác được, vừa rồi Bạch Dạ ôm cô, chất lỏng bắt đầu chảy ra từ bên dưới.

Trước kia còn tưởng mình đã dần trở nên lãnh đạm, giờ mới biết, hóa ra mình chỉ có cảm xúc được với họ.

Nhưng...

Cô vội vàng sờ soạng thân thể, chợt nhớ tới điện thoại di động của mình ở trong phòng tắm.

Không, cô không thể sống ở đây.

——

Nhất định phải đi, nhưng bây giờ cần phải tắm đã.

Sau khi ngâm mình một lúc lâu, cô vừa tắm vừa nghĩ về cuộc sống tương lai của mình.

Căn nhà không thể thuê được nữa, cũng không biết hôm nay có thể phá vỡ hợp đồng hay không...

Bây giờ không phải là lúc để cô tùy ý, cô đã tiêu hết số tiền trên người vào việc thuê nhà, giờ nghĩ về nó khiến cô đau đầu.

Bây giờ về nhà cũng không biết có muộn không, Chu Nhược không khỏi rùng mình khi nghĩ đến dáng vẻ mắng chửi người của Tưởng Thu.

Nếu mẹ cô thực sự làm vậy, chỉ cần cô không ở nhà một tuần là được đúng không?

Người không thể ở trong phòng tắm mãi được, cuối cùng, cô mở cửa phòng tắm.

Thật vất vả sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nếu không ngửi thấy mùi thức ăn, có lẽ tâm trạng còn sẽ tốt hơn.

Phải nói là việc chuyển nhà tiêu hao rất nhiều sức lực, khứu giác của cô nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, khi ngửi kỹ, sao mùi hương này lại giống món ăn yêu thích của mình thế nhỉ?

Lại bắt đầu đói bụng…

Chiếc ví teo tóp không cho phép cô tùy tiện đặt đồ ăn ngoài, còn thẻ tín dụng vẫn còn nợ khoản vay để mua một chiếc điện thoại di động mới và một chiếc túi mới.

Chu Nhược nghiến răng, nhìn về phía nhà bếp, nhịn xuống đi!

Vừa vặn Bạch Dạ cũng nhìn thấy cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cậu liền vẫy tay với cô.

“Nhược Nhược, lại đây ăn đi.”

“…Tôi không muốn ăn, hai người ăn đi.”

Cô không dám nhìn Bạch Dạ, ngữ khí cự tuyệt cũng cứng ngắc, vội vàng trốn vào trong phòng ngủ.

Nằm trên giường, thất vọng véo cái bụng, cô không hiểu tại sao cái mùi đó lại có thể lọt qua cửa đi vào khoang mũi.

Đói muốn điên rồi!

Nghĩ đến việc mình mang một thùng sữa từ nhà đến, Chu Nhược vừa ngửi mùi thơm của thức ăn bên kia vừa bắt đầu uống.

Tưởng tượng hộp sữa trên tay là cánh gà chiên Coca hay sườn kho, cô bắt đầu ăn tối một cách chậm rãi.

Cô không biết phải đối mặt với họ như thế nào.

Thậm chí không hiểu, bây giờ cô nên nói chuyện với bọn họ bằng cách nào.

——

Bạch Trú và Bạch Dạ biết người thuê nhà hôm nay là Chu Nhược, nên tất cả món ăn chuẩn bị đều là món cô thích.

Mặc dù vậy, điều đó vẫn không khiến cô chịu thua.

Bạch Dạ vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng của cô, không khỏi hỏi Bạch Trú.

"Anh ơi, em gọi cô ấy nhé?"

“Không được.” Giọng nói lạnh như băng của Bạch Trú cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Dạ, “Lần này không thể để cô ấy chạy thoát.”

Bốn năm qua bọn họ đến đây như thế nào, bọn họ cũng muốn Chu Nhược hiểu rõ.

Cô ra đi không lời từ biệt, trốn tránh bọn họ suốt bốn năm trời, cuối cùng cũng lừa được cô quay về, không thể để kiếm củi ba năm thiêu một giờ

Công việc cũng là Bạch Trú nhờ người giới thiệu cho Tưởng Thu, nhà ở cũng là cố ý cho thuê.

Chu Nhược là một người rất lười biếng, tất cả các tài khoản xã hội đều có biệt danh là Chu Chỉ Nhược, chữ ký của cô sẽ luôn là câu nói kinh điển trong "Ỷ Thiên Đồ Long Ký", vì vậy mọi thứ đều không quá khó đoán.

Trong bốn năm qua, họ đều biết động thái của cô qua Internet.

Bây giờ thời cơ đã chín muồi, và mọi thứ cần phải được tính sổ thật tốt.