Trong giờ giải lao, Lục Tân gọi tám người bạn cùng lớp kiêm cùng tổ ra hành lang để thảo luận về nhiệm vụ vệ sinh của ngày mai.
“Một người sẽ chăm sóc cây xanh và bật, tắt đèn. Ai muốn làm chuyện này?”
Nhiệm vụ này tương đối dễ dàng nên trong lòng Hà Diệp đã dao động rồi. Nhưng cô không thể nào giành giật nó một cách không biết ngượng được.
“Tớ nè. Tớ thích chăm sóc cây xanh lắm đấy.” Trần Huyên vừa cười vừa giơ tay lên.
Cô ta là học sinh xuất sắc, xếp hạng thứ hai trong lớp.
Không ai tranh giành với Trần Huyên cả.
“Một người phụ trách dọn dẹp bục giảng và lau sạch các bệ cửa sổ trong phòng học.”
Vương Văn Bân - học sinh giỏi xếp hạng ba, có dáng người thấp hơn cả Hà Diệp - bèn giơ tay lên.
“Ba người lau bảng, buổi sáng một người, buổi chiều một người, người còn lại sẽ phụ trách lau bảng trong giờ tự học buổi sáng lẫn buổi tối. Những ai muốn nhận nhiệm vụ này?”
Hà Diệp cụp mắt xuống để bày tỏ rằng cô không có hứng thú với công việc này.
Cô ngại giành lấy những nhiệm vụ đơn giản, đồng thời cũng không hề hăng hái tranh giành những chuyện buộc phải hít bụi nhiều nhất.
Ba chàng trai bèn nhìn nhau rồi phân chia trách nhiệm này.
“Một người sẽ lau sàn nhà và cửa sổ bên ngoài hành lang.”
Hà Diệp và một cô gái khác gần như giơ tay cùng lúc.
Sau khi thoáng nhìn nhau, Hà Diệp bèn nhượng bộ: “Cậu làm đi.”
Cô gái kia nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu. Vậy tớ sẽ không khách sáo đâu.”
Hà Diệp cảm thấy thế này cũng không tệ vì cô chẳng cần phải ra ngoài để kiểm tra hành lang trong các giờ giải lao nữa, vừa khéo có thể đọc sách nhiều hơn một chút.
Thấy họ đã tự thương lượng với nhau một cách ổn thỏa nên Lục Tân bèn nhìn danh sách trong tay rồi nói tiếp: “Ba người còn lại sẽ chịu trách nhiệm quét dọn sàn nhà sau tiết tự học buổi tối. Tôi sẽ đảm nhận việc lau sàn, còn các cậu lo việc quét tước được không?”
Hà Diệp đang định gật đầu thì một cô gái khác đột nhiên nói khẽ: “Nếu lúc nào cũng để cậu lau sàn thì cũng không hay cho lắm. Hay là ba người chúng ta thay phiên nhau làm nhiệm vụ này nhé?”
Trong lòng Hà Diệp chợt cảm thấy áy náy. Là do ý thức của cô vẫn chưa đủ cao đây mà!
Lục Tân liếc nhìn Hà Diệp rồi trả lời: “Không sao đâu. Tôi đã quen với việc rời khỏi lớp sau cùng rồi.”